Tên ăn mày ngơ ngác nhìn về phía người trung niên bị đá bay. Cô bé ngây người cả buổi, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Vừa nãy cô bé cũng cảm nhận được sức mạnh của một đá kia. Nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ, làm gì có năng lực ngăn cản.
Nếu không có Giang Siêu ra tay thì chắc là cô bé đã bị người trung niên đá chết ngay tại chỗ rồi.
“Muốn chết hả!” Hộ vệ phản ứng lại đây, lập tức giận dữ nhìn về phía Giang Siêu, đứng dậy đi lên đánh người.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp ra tay thì đã bị Tống Chân mặt mày lạnh lão quát lớn: “Làm càn! Tống Minh, mau xin lỗi Giang huynh!”
Nghe vậy, hộ vệ không cam lòng dừng tay, mặt mày giận dữ nhìn Giang Siêu. Hắn ta bị Giang Siêu đánh, còn phải xin lỗi Giang Siêu, vậy nên trong lòng ấm ức đến cực điểm.
“Không cần! Thế tử, muốn xin lỗi thì xin lỗi cô bé đi!” Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía hộ vệ, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Hắn không còn mang thái độ thân thiện, khí thế trên người cũng thay đổi.
Ánh mắt lạnh băng của hăn khiến gã hộ vệ đang giận dữ chợt nảy lên cảm giác sợ hãi, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Cái loại cảm giác giống như bị thú rừng theo dõi khiến hắn ta vô thức nuốt nước bọt.
Hắn ta biết rõ Giang Siêu tuy trông có vẻ bình thường, nhưng thực lực của Giang Siêu lại đủ để nhẹ nhàng giết chết hắn ta.
“Xin lỗi!” Tống Chân quay đầu nhìn hộ vệ với ánh mắt lạnh băng.
Tuy rằng Giang Siêu đánh hộ vệ của hắn ta ngay trước mặt hắn ta, khiến hắn ta rất mất mặt, nhưng vì có thể mượn sức Giang Siêu, hắn ta đành phải nhịn hết.
Gã hộ vệ rất không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời nói với cô bé trong lòng ngực Giang Siêu: “Rất xin lỗi!”
Cô bé sợ hãi nắm chặt quần áo Giang Siêu, lùi ra sau né tránh.
“Ca ca, cảm ơn... ca ca có thể thả ta xuống không?” Cô bé nhỏ giọng nói với Giang Siêu.
Giang Siêu thả cô bé xuống đất. Cô bé sợ hãi chạy nhanh qua chỗ bà cụ, nước mắt chảy rào rạt.
Cô bé tìm được đường sống trong chỗ chết, không dám xin tiền đám người Giang Siêu nữa.
Thấy cảnh này, Giang Siêu đi tới, vẫy tay gọi tiểu nhị.
Tiểu nhị bước nhanh lên, cười hỏi: “Ta có thể giúp gì cho Giang công tử?”
Bởi vì lần trước Giang Siêu và Diệp Thanh Ảnh cùng nhau tới đây, tiểu nhị biết Giang Siêu là bạn của chủ nhân bọn họ, cho nên không dám lơ là Giang Siêu.
“Dẫn hai bà cháu vào trong, gọi đồ ăn cho bọn họ, rồi đi mời thầy thuốc tới khám cho bọn họ, lại mua thêm một ít quần áo mới cho bọn họ. Tiền đây, số dư còn lại cho ngươi... Lát nữa ta sẽ đi gặp bọn họ.”
Giang Siêu đưa cho tiểu nhị tờ ngân phiếu một trăm lượng.
“Vâng, Giang công tử, tiểu nhân đi làm ngay đây...” Tiểu nhị vội vàng đi đỡ bà cụ ốm yếu.
Cô bé đứng bên cạnh thấy cảnh này thì lộ ra vẻ nôn nóng.
Nhưng khi thấy Giang Siêu mỉm cười gật đầu với mình, cô bé rưng rưng nước mắt hành lễ với Giang Siêu rồi đi theo tiểu nhị.
“Không ngờ Giang huynh lại có tấm lòng nhân hậu như vậy, thật sự là khiến người kính nể. Có điều, thiên hạ to lớn, có rất nhiều người đáng thương, rất khó để giúp đỡ hết mọi người. Tống Chân nhìn Giang Siêu, nói với giọng điệu là lạ.
Hắn ta không nói rõ ra, nhưng ý trong lời lại đang nói với Giang Siêu là thiên hạ có rất nhiều người đáng thương, Giang Siêu không thể giúp hết mọi người.
“Giang mỗ nhìn thấy một người liền sẽ giúp một người. Giang mỗ tin rằng một ngày nào đó thế giới này sẽ không còn người nào phải chịu cực khổ, ai cũng sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bình an.”
Giang Siêu nhìn Tống Chân, nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, trên người cũng lộ ra vẻ quyết tâm.
Giang Siêu sinh sống tại thế giới này càng lâu thì mong muốn thay đổi thế giới trong lòng hắn càng nhiều.