Nếu có thể nghiên cứu thành công thì có khi còn thoát được sự khống chế của người Nữ Chân.
Khi ấy, vấn đề không còn là giàu có một đời nữa, mà là muốn làm hoàng đế cũng được luôn.
Lúc Trịnh Thế Dân đang mơ mộng hão huyền thì đợt nổ mạnh tiếp theo lại vang lên trên đỉnh núi.
Hi Nhất dường như là không hả giận, gần như dùng hết đạn pháo của Trịnh Thế Dân chuyển qua.
Ông ta hận không thể bắn hết cả đồi núi phía trước.
Nếu làm vậy thì quân Con Cháu trên đồi núi sẽ bị nổ đến mức không còn tro bụi.
Dù quân Con Cháu có chạy trốn ra xa thì bọn họ cũng có thể đuổi theo lên đồi núi, để xem còn ai có thể ngăn được bước chân của bọn họ.
Chờ khi đồi núi phía trước bị nổ một vòng, Hi Nhất vừa lòng gật đầu, quát to với Trịnh Thế Dân: “Trịnh Thế Dân, bây giờ còn không tấn công thì đợi đến khi nào nữa... Bổn soái chờ tin tốt của ngươi...
Ông ta vừa quát to xong, Trịnh Thế Dân liền phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho năm nghìn quân tiên phong lao lên đồi núi, bảy nghìn quân còn lại đuổi theo sau.
Có điều, vì trước đó bị nổ đến mức ám ảnh, nên lần này Trịnh Thế Dân không dám đi theo quân tiên phong, mà đi theo quân phía sau.
Lúc quân Bình Nhạc của Trịnh Thế Dân tiên phong, Hi Nhất ra lệnh cho binh lính trong mặt trận máy bắn đá dừng bắn đạn pháo.
Ông ta cảm thấy không cần phải lãng phí đạn pháo nữa.
Quân Con Cháu trên đồi núi đối diện chắc là đã chết tới mức không còn tro bụi.
Hiện giờ bọn họ chỉ cần xông lên đoạt mặt trận là được.
Năm nghìn quân của Trịnh Thế Dân có chút sợ hãi, nhưng khi chạy gần tới đồi núi, bọn họ lập tức nổi lá gan, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.
Người đầu tiên xông lên đồi núi tuyệt đối sẽ lập công lớn, có ai mà không muốn giành loại công lớn này, bọn họ lập tức cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Trong chớp mắt, phía trước đã có gần trăm người chạy tới chỗ cách đồi núi khoảng bốn năm mươi mét, còn không bao xa nữa là lên đồi núi.
Chợt có tiếng nổ vang lên liên tục, từng đám lửa không biết bùng lên từ chỗ nào, gần trăm người phía trước bị hạ gục, máu tươi tung tóe trên cơ thể.
Đa số người đuổi theo sau cũng không thể may mắn thoát được, chỉ trong chớp mắt là ngã xuống một đám đông.
Loại tình huống này khiến cho quân Bình Nhạc vọt lên trước ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và ngạc nhiên, trong lòng nổi lên sợ hãi.
Những tên binh lính không biết tình huống cứ lao lên trên, kết quả vẫn là bị ngã xuống cả đám.
Chờ khi gân một nghìn người chết, quân Bình Nhạc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ sợ tới mức quay người chạy trốn, nhưng mà đạn pháo gào thét theo sau rơi xuống giữa đám người, lại là những tiếng hét thảm thiết vang lên.
Toàn bộ đồi núi đều bị lửa đạn bao phủ, lực sát thương mạnh hơn rất nhiều so với quân Nữ Chân dùng máy bắn đá bắn đạn pháo.