Giang Siêu nhìn về phía một đám tướng lĩnh của quân Con Cháu ở trước mắt nói.
Theo giọng nói của hắn, mặt của một loạt tướng lĩnh ở phía dưới lộ ra sự do dự, trong đó có một người con trai râu ngắn hơn ba mươi tuổi đứng dậy.
“Giang tiên sinh, bọn ta từ Bình Nhạc quân qua nếu như nói những lời đại nghịch bất đạo gì mong tiên sinh tha cho tiểu nhân!"
Cho dù hắn ta được phụng lệnh thành cấp đoàn trưởng nhưng cũng không tự xưng bản thân là mạt tướng hoặc là tỉ chức.
Dù sao, hắn ta là xuất thân nông dân, gọi không được những thứ của triều đình đó.
Trái lại Giang Siêu thể hiện tình đồng chí trong quân Con Cháu, khiến cho hắn ta có chút thích thú.
Nhưng mà có thể là trời sinh ở chỗ thấp bé, trong một thời gian còn có chút chưa thay đổi được bản tính tự ti, đối với tự xưng của bản thân vẫn là dùng tiểu nhân!
“Ngươi nói...” Giang Siêu gật đầu với hắn ta, nói đến đây lại nói: “Sau này không cần tự xưng tiểu nhân nữa, ngươi có thể dùng ta... ở chỗ chúng ta không có ai thấp hơn ai một bậc.”
Vị tướng lính này nghe xong, trên mặt lộ ra sự thẹn thùng, mở miệng nhất thời không biết nên nói điều gì.
Những người khác ở xung quanh nghe thấy, phát ra ý cười thiện ý.
Tướng lĩnh này rất nhanh đã điều chỉnh xong trạng trái, tiếp tục lên tiếng: “Khi triều đình quản lý bọn ta, ngày tháng của bọn ta sống rất khổ, cả ngày nộp vô số sưu thế, những người làm quan như quỷ hút máu vậy, hút lấy hút để”
“Năm hạn hán, nói là sẽ giúp bọn ta vượt qua khó khăn nhưng thuế cần nộp thì không thiếu cái nào. Nộp không nổi thì bị bắt về tòng quân, bao nhiêu người nhà tan cửa nát.”
“Tiên sinh nên biết vì sao cá nơi có chuyện, có một nơi có chuyện thì bốn phương nghe theo, đây là bởi vì triều đình vô đạo khiến cho chúng ta không có ngày tháng tốt để sống, khiến cho chúng ta không thể sống tiếp.”
“Bọn ta muốn sống tiếp thì phải đứng dậy phản kháng cứ như tiên sinh dạy bọn ta, đàn áp lâu rồi thì dám đứng lên.”
“Tiên sinh, từ sau khi ta đến thôn Kháo Sơn, mọi thứ ở đây để ta biết rằng thì ra trên thế giới này còn đào nguyên ngoại thế còn tất cả những gì bọn ta có đều là vì tiên sinh”
“Nếu như bọn ta thật sự quy về triều đình, nhưng tham quan ô lại đó chắc chắn sẽ khiến cho mọi thứ ở thôn Kháo Sơn bị phá huỷ.
Bởi vì vậy ta cảm thấy, chúng ta vẫn là không nên quy về triều đình”
“Cứ như bây giờ như vậy rất tốt, chỉ cần chúng ta có binh trong tay thì triều đình không dám làm gì chúng ta, nếu như triều đình thật sự muốn phá hoại tất cả mọi thứ của thôn Kháo Sơn, vậy... chúng ta... liều mạng với bọn họ!”
Nói đến cuối cùng, biểu cảm của tướng lĩnh đó có chút kích động.
Rất nhiều tướng lĩnh ở xung quan nghe thấy thì thần sắc cũng kích động đôi chút, khá nhiều người cũng lên tiếng phụ hoạ.
Nhưng cũng có người duy trì im lặng, những người này chiếm gần như là một nửa.
“Ừm ta biết rồi, ngươi ngồi xuống trước đi.” Giang Siêu gật đầu với vị tướng lĩnh này, nhưng không có bày tỏ thái độ của mình, hắn kêu đối phương ngồi xuống.
Lúc này, Giang Siêu nhìn những tướng sĩ im lặng.
“Các người thì sao, có suy nghĩ gìỊ”
Theo câu hỏi của Giang Siêu, trong mắt những tướng lĩnh im lặng đó lộ ra sự do dự, nhưng trong đó vẫn có người lấy hết can đảm nói: “Giang tiên sinh, tuy thôn Kháo Sơn rất tốt nhưng mà nếu như chúng ta không nhận được sự công nhận của triều đình, cuối cùng vẫn sẽ bị triều đình tiêu diệt thôi.”
“Hơn nữa nếu như thật sự có thể quy về triều đình, vậy mọi người chúng ta cũng không cần sống ngày tháng khổ cực, còn có thể nhận quân hưởng của triều đình. Có cái gì không tốt hơn nữa đây cũng xem như là một chuyện vinh quanh đó.”