Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Giang Siêu để lộ thân phận, Tống Ninh Tuyết liền công khai mà đi tìm Giang Siêu. Dù sao thì toàn bộ châu phủ đều biết mối quan hệ không bình thường giữa Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu.

Về phần Mộ Dung Chỉ Tình, nàng lấy cớ là đi tìm Giang Siêu để bàn về việc dạy dỗ Mộ Dung Minh Hiên như thế nào.

Còn Mộ Dung Minh Hiên hả, hắn ta lấy cớ rất đơn giản, đó là tìm Giang Siêu học nghề.

Đương nhiên, Mộ Dung Minh Hiên thích nghiên cứu quyển vật lý mà Giang Siêu cho hắn hơn. Hai nàng cũng rất hăng hái nghiên cứu theo.

“Vì sao các ngươi còn chưa về nghỉ ngơi?” Giang Siêu nhìn ba người, lắc đầu bật cười.

“Đương nhiên là vì chờ ngươi trở về rồi. Sư phụ, ta đang có rất nhiều chỗ không hiểu muốn hỏi ngươi." Mộ Dung Minh Hiên lấy quyển vật lý ra.

Thấy thằng nhãi này muốn hỏi ngay bây giờ, Giang Siêu không nhịn được gõ lên đầu hắn ta một cái.

“Nhãi ranh, ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mau về ngủ đi, có gì không hiểu thì ngày mai lại hỏi. Phải rồi, ngươi về coi lại hết những chỗ không hiểu, ta nhiều lắm chỉ có thể dạy ngươi thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, ta phải trở về An Ninh”

Giang Siêu vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên yên ắng.

Mộ Dung Minh Hiên giật mình nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và không nỡ.

Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì cũng ngơ ngẩn nhìn hắn, không biết nên nói gì, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

“Tiên sinh, vì sao sốt ruột về như vậy? Có phải là vẫn còn tức giận Chỉ Tình không?” Nàng nói với giọng điệu ỉu xìu.

Nghe vậy, Giang Siêu có chút cạn lời nhìn cô nàng này. Mình là người nhỏ mọn như vậy sao? Nếu thật sự tức giận thì mình đã mặc kệ nàng ta lâu rồi.

“Không phải, trong nhà còn có chuyện, ra nhà lâu rồi nhớ nhà.” Giang Siêu lắc đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, trên mặt hiện lên ý cười dịu dàng.

Hắn nhớ Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo. Đây là hai người thân nhất của hắn, chắc là bọn họ vẫn luôn trông hắn trở về. Mà hắn cũng thật sự là đi lâu rồi.

Thấy cảnh này, trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ hâm mộ. Nàng biết chuyện Giang Siêu đã có gia đình. Nàng có thể cảm nhận được sự dịu dàng vừa lộ ra bên ngoài của Giang Siêu.

“Vậy nếu ngày nào đó Chỉ Tình muốn đi tìm tiên sinh hỏi bài thì tiên sinh có chào đón không?” Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình nhìn về phía Giang Siêu, lấy hết can đảm nói.

Nghe vậy, Giang Siêu hơi ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Chỉ Tình, lại không nghe ra ý trong lời nói của nàng.

“Được, cô muốn tới thì tới, ta nhiệt liệt chào đón.” Giang Siêu cười với Mộ Dung Chỉ Tình.

Nghe vậy, vẻ mất mát trên mặt Mộ Dung Chỉ Tình lập tức giảm đi một chút. Nàng mỉm cười gật đầu với Giang Siêu.


Tống Ninh Tuyết bên cạnh nhìn sang biểu tỷ, thở dài một cái.


Nàng là con gái, đương nhiên có thể thấy được tình cảm của biểu tỷ dành cho Giang Siêu. Nhưng nàng có thể nói cái gì được đây?


Người đàn ông mình yêu thương được người ta thích là một chuyện kiêu ngạo.


Có điều, trong lòng nàng không hiểu sao cảm thấy ê ẩm.Nhưng nàng không phải là thê tử của Giang Siêu, nàng chẳng có tư cách nói gì cả.


Giang Siêu nói thêm vài câu với ba người rồi đuổi bọn họ đi về.


Sáng hôm sau, nghe nói Giang Siêu định đi bên ngoài thành tây phát cháo cho dân chạy nạn, Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Mộ Dung Minh Hiên cũng đòi đi theo.


Giang Siêu không nói lại bọn họ, chỉ có thể để bọn họ đi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK