Nàng nắm tay biểu tỷ, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.
“Biểu tỷ đừng khổ sở, nếu chúng ta không phản kháng thì chúng ta sẽ trở thành thịt cá dưới dao người khác, thế đạo này vốn là như thế.
Hơn nữa, nếu chúng ta không đủ mạnh thì sẽ không thể bảo đảm an toàn cho Giang Siêu.”
“Hoàng đế thông báo thiên hạ là vì muốn bắt buộc Giang Siêu vào kinh.
Nếu Giang Siêu không vào kinh thì chắc là sẽ bị hoàng đế lợi dụng dư luận biến thành một kẻ bị cả thiên hạ khinh thường.”
“Cho nên, chúng ta càng mạnh thì hoàng đế sẽ càng không dám động đến hắn, điều chúng ta có thể làm là... âm thầm ủng hộ hắn”
Nghe vậy, vẻ mặt phức tạp xen lẫn khổ sở của Mộ Dung Chỉ Tình lập tức biến thành vẻ kiên quyết.
Nàng gật đầu nói: “Ừ, biểu muội, muội nói đúng, điều chúng ta có thể làm là làm tốt chuyện mà hắn giao cho chúng ta.”
“Đi thôi... chúng ta đi xem ống thép liền được làm tới đâu rồi. Chắc là không bao lâu nữa chúng ta có thể chế tạo lô súng đầu tiên.”
Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết gật đầu với Mộ Dung Chỉ Tình, rồi quay người đi theo Mộ Dung Chỉ Tình trở về thôn Kháo Sơn.
Hiện nay, sự phát triển công nghiệp ở thôn Kháo Sơn đã đạt tới một độ cao mới, máy hơi nước được ứng dụng vào rất nhiều mặt.
Lúc này, Tô Miên Miên đang ưỡn bụng bầu chỉ huy lắp ráp máy hơi nước tại xưởng rèn.
Đây là một loại máy hơi nước mới, được làm để chế tạo ống thép liền.
Nàng đã mang thai hơn ba tháng. Và Giang Siêu đã rời khỏi nơi này hơn hai tháng.
Ngoài nhớ nhung Giang Siêu, niềm hạnh phúc lớn nhất của nàng là cảm nhận sự trưởng thành của sinh mệnh nhỏ trong bụng.
Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết coi Tô Miên Miên như là bảo bối.
Ngoài hâm mộ ra, các nàng còn sợ Tô Miên Miên xảy ra chuyện.
Phần lớn thời gian các nàng đều bảo Tô Miên Miên nghỉ ngơi cho khỏe.
Nhưng Tô Miên Miên không thể nào đi nghỉ ngơi được.
Tô Miên Miên biết hiện nay Giang Siêu cần sự ủng hộ từ bọn họ.
Điều nàng có thể làm là giúp Giang Siêu quản lý tốt mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.
Nếu không thì Giang Siêu có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nàng mơ hồ biết được hoàng đế muốn hại Giang Siêu, và có rất nhiều người mơ ước mọi thứ ở thôn Kháo Sơn.
Vậy nên khi Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đi ra trước xem tình hình chiến đấu, thì nàng lại đi đến xưởng rèn xem máy hơi nước có lắp ráp xong chưa.
Nếu lô máy hơi nước lần này lắp ráp thành công thì chắc là có thể sản xuất hàng loại ống thép liền.
Tuy rằng năng suất không cao, nhưng cũng xem như là một bắt đầu tốt.
“Ối... Miên Miên, tổ tiên của ta ơi, sao muội không đi nghỉ ngơi đi, lỡ như muội xảy ra chuyện gì thì bọn ta biết ăn nói thế nào với hắn đây?”
Thấy Tô Miên Miên đang chỉ huy mọi người lắp ráp, trong mắt Mộ Dung Chỉ Tình hiện lên vẻ lo lắng.
Tống Ninh Tuyết cũng sợ tới mức vội vàng chạy tới đỡ Tô Miên Miên.
“Chỉ Tình tỷ, chuyện nơi đây không kéo được, máy hơi nước là do ba tỷ muội chúng ta cùng nhau nghiên cứu mở rộng, các tỷ không có ở đây, đương nhiên là chỉ có ta đi trông coi lắp ráp, chứ để tiến độ chậm lại thì sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.”
“Ta không sao, bây giờ mới có bốn tháng thôi, không yếu ớt đến vậy đâu.”
Tô Miên Miên vội vàng nói với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết.