Đợi sau khi kiểm soát được tình hình, vị doanh trưởng của quân Con Cháu vội vàng đi đến trước mặt Giang Siêu.
Phải nói là ở trong sân này, trừ quân Con Cháu ra, thì chỉ có nhóm Giang Siêu và dân chúng là còn đứng.
Bọn họ hoảng sợ nhìn quân Con Cháu trước mặt, trong lòng lo nơm nớp.
Ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Mọi người thấy vị doanh trưởng kia đi tới thì sợ đến mức chân cũng nhữn luôn.
Ngay khi mọi người tưởng là đối phương sắp bắt bọn họ. lại, thì thấy vị doanh trưởng đi tới trước mặt Giang Siêu, quỳ một gối xuống rồi nói: "Giang tiên sinh, chúng tôi tới muộn, xin ngài thứ tội."
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngạc nhiên, Trương Thanh T¡ cũng sửng sốt. Giang tiên sinh...
Không ngờ Giang Siêu này có thể khiến cho doanh trưởng của quân Con Cháu hành lễ với hắn, hắn có thân phận gì đây?
Hơn nữa, đối phương còn gọi hẳn là Giang tiên sinh.
ở khắp cái Hoa Hạ hiện giờ, người xứng đáng được xưng tiên sinh, còn được quân Con Cháu gọi là tiên sinh, e chỉ có một người mà thôi. Mà người đó, cũng họ Giang.
Cho dù người dân không biết chuyện là thế nào, nhưng họ cũng đoán được người trước mặt là ai rồi.
"Đứng lên đi, ngươi là quân nhân, về sau mấy cái nghỉ lễ quỳ bái này không cần dùng nữa đâu.
Quân nhân thì phải ra dáng quân nhân" Giang Siêu tiến lên đỡ vị doanh trưởng này dậy, rồi vỗ vai hắn ta.
"Vâng... thuộc hạ, biết rồi ạ..."
Vị doanh trưởng trước mặt nghe thấy vậy, nét mặt hẳn ta trở nên kích động, hẳn ta vội vàng gật đầu rồi nói.
Nói tới đây, hắn ta quay sang nhìn Lưu Thông ở đối diện rồi nói: "Tiên sinh, người này phải xử lý thế nào?”
"Tịch thu gia sản, bắt hết toàn bộ người liên quan lại, điều tra rõ ràng những chuyện mà họ phạm phải, ba ngày sau, thông báo cho người dân trong trấn biết, tiến hành xét xử công khai ở quảng trường trên trấn, sau đó, tuyên án!"
Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông đang run lẩy bẩy, hẳn lạnh lùng nói.
Lưu Thông ở đối diện nghe thấy vậy thì lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm nhữn, té ngồi trên đất, hắn ta vội vàng cúi sấp người trên mặt đất rồi dập đầu nói với Giang Siêu:
"Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm ngài, xin ngài đừng trách, ngài tha cho tiểu nhân đi, từ nay tiểu nhân không dám nữa, nể mặt thúc phụ ta là Lưu Thúc Bình, ngài tha cho ta một lần đi."
Lưu Thông vừa nói xong, Giang Siêu kinh ngạc nhìn Lưu Thông, rồi lại nhìn sang Lưu Thúc Bình, thăng cha này giỏi hãm hại thúc mình thật đấy.
Đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn muốn hại Lưu Thúc Bình một phen, nếu không phải Giang Siêu biết tính tình của Lưu Thúc Bình, phỏng chừng Lưu Thúc Bình sẽ bị Lưu Thông làm liên lụy.
"Thúc Bình, chuyện này giao cho ông đấy. Cho hẳn biết ông là ai đi, nếu không người nào đó vẫn còn muốn hố ông một phen."
Giang Siêu đùa, lời hẳn nói làm Lưu Thúc Bình cảm thấy khổ không thể tả. Nhưng khi nhìn sang Lưu Thông ở đối diện, Lưu Thúc Bình lại nổi trận lôi đình.
Ông ta đi tới trước mặt Lưu Thông, đá hắn ta một cái, sau đó tức giận nói: "Lưu Thông, ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai..."
Lưu Thông bị ông ta đá lăn một vòng hoảng hốt nhìn Lưu Thúc Bình, nhìn kỹ, ánh mắt Lưu Thông từ nghi hoặc đến ngạc nhiên, sau đó là kinh hồn.
"Ngài là... Lưu... Thúc Bình..." Hắn ta nói xong thì tê liệt ngã xuống đất.
Nực cười, hẳn ta cứ dùng tên tuổi của Lưu Thúc Bình để. cáo mượn oai hùm ở đây, hẳn ta nào có ngờ, Lưu Thúc Bình đang ở ngay trước mặt mình, thế mà hắn ta lại chẳng nhận ra.
Thậm chí vừa nấy hắn ta còn đòi giết cả Lưu Thúc Bình, sớm biết Lưu Thúc Bình ở đây, hẳn ta đã chẳng dám kiêu ngạo như thế rồi.
Hơn nữa, nhìn Lưu Thúc Bình lễ phép với người thanh niên kia, cộng với quan quân của quân Con Cháu còn gọi Giang. Siêu là tiên sinh, dù hắn ta có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết Giang Siêu là ai rồi!
Phải nói là ở trong sân này, trừ quân Con Cháu ra, thì chỉ có nhóm Giang Siêu và dân chúng là còn đứng.
Bọn họ hoảng sợ nhìn quân Con Cháu trước mặt, trong lòng lo nơm nớp.
Ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Mọi người thấy vị doanh trưởng kia đi tới thì sợ đến mức chân cũng nhữn luôn.
Ngay khi mọi người tưởng là đối phương sắp bắt bọn họ. lại, thì thấy vị doanh trưởng đi tới trước mặt Giang Siêu, quỳ một gối xuống rồi nói: "Giang tiên sinh, chúng tôi tới muộn, xin ngài thứ tội."
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngạc nhiên, Trương Thanh T¡ cũng sửng sốt. Giang tiên sinh...
Không ngờ Giang Siêu này có thể khiến cho doanh trưởng của quân Con Cháu hành lễ với hắn, hắn có thân phận gì đây?
Hơn nữa, đối phương còn gọi hẳn là Giang tiên sinh.
ở khắp cái Hoa Hạ hiện giờ, người xứng đáng được xưng tiên sinh, còn được quân Con Cháu gọi là tiên sinh, e chỉ có một người mà thôi. Mà người đó, cũng họ Giang.
Cho dù người dân không biết chuyện là thế nào, nhưng họ cũng đoán được người trước mặt là ai rồi.
"Đứng lên đi, ngươi là quân nhân, về sau mấy cái nghỉ lễ quỳ bái này không cần dùng nữa đâu.
Quân nhân thì phải ra dáng quân nhân" Giang Siêu tiến lên đỡ vị doanh trưởng này dậy, rồi vỗ vai hắn ta.
"Vâng... thuộc hạ, biết rồi ạ..."
Vị doanh trưởng trước mặt nghe thấy vậy, nét mặt hẳn ta trở nên kích động, hẳn ta vội vàng gật đầu rồi nói.
Nói tới đây, hắn ta quay sang nhìn Lưu Thông ở đối diện rồi nói: "Tiên sinh, người này phải xử lý thế nào?”
"Tịch thu gia sản, bắt hết toàn bộ người liên quan lại, điều tra rõ ràng những chuyện mà họ phạm phải, ba ngày sau, thông báo cho người dân trong trấn biết, tiến hành xét xử công khai ở quảng trường trên trấn, sau đó, tuyên án!"
Giang Siêu lạnh lùng nhìn Lưu Thông đang run lẩy bẩy, hẳn lạnh lùng nói.
Lưu Thông ở đối diện nghe thấy vậy thì lập tức sợ đến nỗi hai chân mềm nhữn, té ngồi trên đất, hắn ta vội vàng cúi sấp người trên mặt đất rồi dập đầu nói với Giang Siêu:
"Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm ngài, xin ngài đừng trách, ngài tha cho tiểu nhân đi, từ nay tiểu nhân không dám nữa, nể mặt thúc phụ ta là Lưu Thúc Bình, ngài tha cho ta một lần đi."
Lưu Thông vừa nói xong, Giang Siêu kinh ngạc nhìn Lưu Thông, rồi lại nhìn sang Lưu Thúc Bình, thăng cha này giỏi hãm hại thúc mình thật đấy.
Đã đến lúc này rồi, thế mà vẫn còn muốn hại Lưu Thúc Bình một phen, nếu không phải Giang Siêu biết tính tình của Lưu Thúc Bình, phỏng chừng Lưu Thúc Bình sẽ bị Lưu Thông làm liên lụy.
"Thúc Bình, chuyện này giao cho ông đấy. Cho hẳn biết ông là ai đi, nếu không người nào đó vẫn còn muốn hố ông một phen."
Giang Siêu đùa, lời hẳn nói làm Lưu Thúc Bình cảm thấy khổ không thể tả. Nhưng khi nhìn sang Lưu Thông ở đối diện, Lưu Thúc Bình lại nổi trận lôi đình.
Ông ta đi tới trước mặt Lưu Thông, đá hắn ta một cái, sau đó tức giận nói: "Lưu Thông, ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai..."
Lưu Thông bị ông ta đá lăn một vòng hoảng hốt nhìn Lưu Thúc Bình, nhìn kỹ, ánh mắt Lưu Thông từ nghi hoặc đến ngạc nhiên, sau đó là kinh hồn.
"Ngài là... Lưu... Thúc Bình..." Hắn ta nói xong thì tê liệt ngã xuống đất.
Nực cười, hẳn ta cứ dùng tên tuổi của Lưu Thúc Bình để. cáo mượn oai hùm ở đây, hẳn ta nào có ngờ, Lưu Thúc Bình đang ở ngay trước mặt mình, thế mà hắn ta lại chẳng nhận ra.
Thậm chí vừa nấy hắn ta còn đòi giết cả Lưu Thúc Bình, sớm biết Lưu Thúc Bình ở đây, hẳn ta đã chẳng dám kiêu ngạo như thế rồi.
Hơn nữa, nhìn Lưu Thúc Bình lễ phép với người thanh niên kia, cộng với quan quân của quân Con Cháu còn gọi Giang. Siêu là tiên sinh, dù hắn ta có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết Giang Siêu là ai rồi!