Trong đám người hỗn chiến, Tống Chân và đám tàn binh thấy dáng vẻ đánh nhau của quân Con Cháu thì tràn đầy chấn động, khó tin và cả khâm phục tôn kính.
Bọn họ cũng bị ảnh hưởng, ý chí chiến đấu bùng nổ, sát ý dâng tận trời.
Từ đây, đòn cân chiến đấu nghiêng về phía quân Con Cháu, hơn một nghìn người Nữ Chân còn lại gần như chỉ biết bị chém giết.
Đám người Nữ Chân sợ hãi không còn ý chí chiến đấu.
Dù vậy, bọn chúng cũng không quay người bỏ chạy, bọn chúng đang cố gắng khôi phục xu hướng suy tàn.
Chủ tướng quân Nữ Chân đang đánh về phía Giang Siêu lập tức đánh một đòn với Giang Siêu.
Trường thương trên tay gã bị một đao chém gấy.
Cánh tay gã cũng bị chém đi một mảng thịt lớn. Nếu không phải gã có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khoảnh khắc trường thương bị chém, nghiêng người tránh thoát trường đao, thì hiện giờ gã không phải là bị chém thịt, mà là bị chém đầu.
Tuy rằng gã cảm thấy sợ hãi trước vũ lực của Giang Siêu, nhưng mà gã vẫn tấn công Giang Siêu lần nữa.
Trên chiến trường, quan trọng nhất không phải là vũ lực, mà là vận may và kinh nghiệm chiến đấu.
Đương nhiên, vũ lực cũng rất quan trọng, chỉ là nếu có may mắn cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì cho dù kẻ địch mạnh hơn rất nhiều, cũng có thể chém chết kẻ địch được.
Gã đại tướng Nữ Chân kia đang mang suy nghĩ như vậy.
Gã hét to lên với Giang Siêu: “Nhãi ranh, để A Lỗ Bặc ta đánh với ngươi...”. Truyện mới cập nhật
Gã rút đao bên hông mình ra, dùng một tay khác cầm đao chém về phía Giang Siêu.
Cánh tay cầm trường thương của gã đã bị chém một mảng thịt, tạm thời chưa có sức lực cầm đao.
A Lỗ Bặc! Nghe thấy cái tên này, Giang Siêu nhíu mày, dường như trong đám người Nữ Chân ở kiếp trước cũng có một chiến tướng tên A Lỗ Bặc.
Gã rất nổi tiếng, chỉ là tiếng tăm không tốt, thuộc loại hành hạ tướng lãnh quân địch đến chết.
Cho dù có phải là gã hay không, thì khi đối phương đã tới trước mặt, Giang Siêu sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Thấy đối phương rút đao chém tới, Giang Siêu cúi đầu nghiêng người.
Khoảnh khắc đao lướt qua hắn, hắn trở tay chém về phía sau cổ đối phương.
A Lỗ Bặc không hổ là danh tướng Nữ Chân.
Gã trở tay vung đao định đỡ, lực từ một đao này rất mạnh, không khó để chặn lại một đao của Giang Siêu.
Có điều, gã vẫn còn xem nhẹ sự sắc bén của đao thép trên tay Giang Siêu. Keng... một tiếng vang giòn giã, đao thép trên †ay Giang Siêu chém đứt trường đao trên tay A Lỗ Bặc, thân đao chém thẳng xuống sau cổ A Lỗ Bặc.
Đầu đối phương lập tức bị trường đao chém ra xa. Chiến mã chở thi thể A Lỗ Bặc lao lên phía trước vài thước, thi thể rơi xuống đất.
Đám người Nữ Chân còn lại thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ chấn động và khó tin.
Bọn chúng không ngờ rằng chủ tướng của mình lại bị giết nhanh như vậy.
Đám người Nữ Chân phản ứng lại đây, lập tức nổi giận vọt về phía Giang Siêu.
Trong mắt bọn chúng chỉ còn lại tên giết tướng lãnh bọn chúng là Giang Siêu.
Bọn chúng nghiến răng nghiến lợi, như muốn chém Giang Siêu ra thành từng mảnh.
Quân Con Cháu xung quanh lập tức tấn công đám người Nữ Chân còn sót lại.
Giang Siêu cũng lao lên kẻ địch, đao thép vô tình chém qua. Nhạc Băng Cử vung trường thương đâm tới.
Đám người Nữ Chân còn sót lại nhanh chóng bị chém chết sạch sẽ.
Cho dù là kẻ gần như mất hết sĩ khí, cũng thà đánh đến chết chứ không rút lui.
Đây là lần đầu tiên Giang Siêu thấy một đội quân dũng mãnh như thế.
Thảo nào chiến lực của quân Nữ Chân rất mạnh.
Nếu đổi lại là quân đội khác thì chắc là đã bị dọa chạy mất rồi.
Xem ra là rất khó để đánh thắng người Nữ Chân.
Tuy rằng phe mình dùng một nghìn người chém giết hai nghìn người Nữ Chân, nhưng mà phe mình cũng đã có hơn một trăm người chết.
Phần lớn chiến sĩ đều bị thương.
Cái giá phải trả cho trận chiến này thật sự là rất lớn.
Giết địch một nghìn, tổn thất tám trăm.
Nếu mình gặp mười vạn quân Nữ Chân, và mình chỉ có một vạn người, thì có thể thắng được sao?
Giang Siêu tự hỏi, đồng thời càng thêm lo lắng.