Ba vị trí châu nghe vậy đều ngạc nhiên nhìn Lương tri châu.
Bọn họ không biết Lương tri châu đã biết rồi còn hỏi làm gì, đó không phải lá cờ chiến của quân Con Cháu thì là gì.
“Lương tri châu, ngươi có ý gì vậy, đó không phải lá cờ chiến của quân Con Cháu thì là gì?”
Hoàng tri châu lạnh lùng nói.
Hoàng tri châu hơi bực bội. Hắn ta vốn chướng mắt Lương tri châu, đương nhiên sẽ nói chuyện với giọng điệu gắt gỏng.
Nếu không phải vì lệnh của hoàng đế thì hắn ta đã mặc kệ Lương tri châu rồi.
“Xem ra là bổn quan không nhìn lầm. Nhưng vì sao lại là lá cờ chiến của quân Con Cháu?
Không phải nói là quân tiên phong của quân Khiết Đan chiếm được Đông Hình Quan, cầm đầu là danh tướng Tiêu Sách hay sao?
Nhưng vì sao bây giờ lại biến thành quân Con Cháu chiếm quan?”
Lương tri châu nói với giọng điệu cực kì khó tin.
Bọn họ đuổi theo một đường, không hề nhìn thấy bóng dáng của quân Con Cháu. Bọn họ cho rẵng quân Con Cháu đang tấn công vào thành Đông Hình Quan.
Bọn họ nghĩ là hay cứ đến Đông Hình Quan rồi xem có thể đánh lén hay không.
Nào ngờ khi bọn họ gần đến Đông Hình Quan, lại không thấy cuộc chiến tấn công thành, chỉ thấy lá cờ chiến của quân Con Cháu trên tường thành.
Đương nhiên, phía trước Đông Hình Quan đúng là có dấu vết từng xảy ra chiến đấu, thậm chí còn có mùi máu tươi quanh quẩn, mặt đất cũng từng bị đào xới.
Nhưng mà có phải là chiến đấu kết thúc nhanh quá rồi không?
Đại tướng Tiêu Sách của quân Khiết Đan trong Đông Hình Quan không đỡ nổi một đòn của người ta hả?
Hắn ta nhớ rõ Tiêu Sách đã đánh hạ vài thành, gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản được.
Sao bây giờ lại không. bảo vệ nổi một quan, sao có thể chứ?
Nghe câu hỏi của Lương tri châu, ba vị tri châu khác cũng hiểu ra vấn đề, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Đúng vậy, bọn họ đuổi theo một đường, chỉ cách quân Con Cháu hơn mười dặm đường, thời gian đuổi kịp khoảng chừng một giờ.
Chỉ vậy thôi mà mẹ nó lại thành ra thế này! Sao mọi thứ đều thay đổi hết rồi?
Bọn họ làm sao biết được Giang Siêu đã chiến đấu trước Đông Hình Quan xong rồi, thậm chí còn chôn thi thể quân địch trước quan.
Ngay cả Hồ tướng quân giữ thành cũng đã bị Giang Siêu chém chết. Hơn nữa, khi bọn Đông Ly Sơn lại đây, hắn đã sắp. xếp bọn họ đi mai phục ở hai bên.
Chờ khi đám quân Đại Triệu đi tới, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Bây giờ nên làm gì đây?
Là tấn công hay là rút lui?”
Hoàng tri châu hỏi Lương tri châu.
Hoàng tri châu thật sự không muốn đánh nhau.
Dù không thể giúp được Giang Siêu, thì bọn họ rút quân, không kéo chân sau cũng được mà.
Hai vị trí châu khác cũng mong chờ mà nhìn về phía Lương tri châu. Bọn họ cũng muốn rút quân, cả ba người đều không còn ý chí chiến đấu.
Có điều, Lương tri châu hừ lạnh, nói: “Rút quân hả? Không được! Sao chúng ta phải rút quân?
Đừng quên là ở bên kia quan còn mười mấy vạn quân Khiết Đan nữa. Dù cho Giang Siêu có đoạt được Đông Hình Quan thì sao?
Chẳng lẽ hẳn có thể đối phó được mười mấy vạn quân Khiết Đan?
Thật là buồn cười... ha ha...”
Lương tri châu cười xong thì ra lệnh cho binh lính đóng quân trước Đông Hình Quan.
Bọn họ phải ở lại đây chặn đường lui của Giang Siêu.
Chỉ cần Đông Hình Quan bị phá là Giang Siêu sẽ không có đường chạy.
Đến cuối cùng, Giang Siêu không chết trên tay hẳn thì cũng chết trên tay quân Khiết Đan.
Sau khi dựng trại đóng quân, quân Đại Triệu bắt đầu đào chiến hào và dựng các thứ phòng thủ, còn bày ra rất nhiều bẫy, trông có vẻ là quyết tâm chặn đường lui ở Đông Hình Quan của quân Con Cháu.
Đám tướng lãnh quân Con Cháu trên tường thành thấy cảnh này thì cực kì giận dữ.
Đôi lần có tướng lãnh thỉnh chiến, muốn đi xuống dạy dỗ đám quân Đại Triệu kia.
Nhưng mà Giang Siêu chỉ nghiền ngẫm mà nhìn hành động của đám Lương tri châu, không hề có ý định đi xuống ngăn cản.
Lúc này, Giang Siêu dời mắt nhìn sang Nhạc Bằng Cử đã bị mình thu phục, thấy ánh mắt phức tạp và giận dữ của hẳn †a, trong mắt hắn hơi lóe lên.
Hản hỏi Nhạc Bằng Cử: “Nhạc tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào về cái cách bọn họ chặn đường lui của chúng ta?"
Bọn họ không biết Lương tri châu đã biết rồi còn hỏi làm gì, đó không phải lá cờ chiến của quân Con Cháu thì là gì.
“Lương tri châu, ngươi có ý gì vậy, đó không phải lá cờ chiến của quân Con Cháu thì là gì?”
Hoàng tri châu lạnh lùng nói.
Hoàng tri châu hơi bực bội. Hắn ta vốn chướng mắt Lương tri châu, đương nhiên sẽ nói chuyện với giọng điệu gắt gỏng.
Nếu không phải vì lệnh của hoàng đế thì hắn ta đã mặc kệ Lương tri châu rồi.
“Xem ra là bổn quan không nhìn lầm. Nhưng vì sao lại là lá cờ chiến của quân Con Cháu?
Không phải nói là quân tiên phong của quân Khiết Đan chiếm được Đông Hình Quan, cầm đầu là danh tướng Tiêu Sách hay sao?
Nhưng vì sao bây giờ lại biến thành quân Con Cháu chiếm quan?”
Lương tri châu nói với giọng điệu cực kì khó tin.
Bọn họ đuổi theo một đường, không hề nhìn thấy bóng dáng của quân Con Cháu. Bọn họ cho rẵng quân Con Cháu đang tấn công vào thành Đông Hình Quan.
Bọn họ nghĩ là hay cứ đến Đông Hình Quan rồi xem có thể đánh lén hay không.
Nào ngờ khi bọn họ gần đến Đông Hình Quan, lại không thấy cuộc chiến tấn công thành, chỉ thấy lá cờ chiến của quân Con Cháu trên tường thành.
Đương nhiên, phía trước Đông Hình Quan đúng là có dấu vết từng xảy ra chiến đấu, thậm chí còn có mùi máu tươi quanh quẩn, mặt đất cũng từng bị đào xới.
Nhưng mà có phải là chiến đấu kết thúc nhanh quá rồi không?
Đại tướng Tiêu Sách của quân Khiết Đan trong Đông Hình Quan không đỡ nổi một đòn của người ta hả?
Hắn ta nhớ rõ Tiêu Sách đã đánh hạ vài thành, gần như là đánh đâu thắng đó, không gì cản được.
Sao bây giờ lại không. bảo vệ nổi một quan, sao có thể chứ?
Nghe câu hỏi của Lương tri châu, ba vị tri châu khác cũng hiểu ra vấn đề, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Đúng vậy, bọn họ đuổi theo một đường, chỉ cách quân Con Cháu hơn mười dặm đường, thời gian đuổi kịp khoảng chừng một giờ.
Chỉ vậy thôi mà mẹ nó lại thành ra thế này! Sao mọi thứ đều thay đổi hết rồi?
Bọn họ làm sao biết được Giang Siêu đã chiến đấu trước Đông Hình Quan xong rồi, thậm chí còn chôn thi thể quân địch trước quan.
Ngay cả Hồ tướng quân giữ thành cũng đã bị Giang Siêu chém chết. Hơn nữa, khi bọn Đông Ly Sơn lại đây, hắn đã sắp. xếp bọn họ đi mai phục ở hai bên.
Chờ khi đám quân Đại Triệu đi tới, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Bây giờ nên làm gì đây?
Là tấn công hay là rút lui?”
Hoàng tri châu hỏi Lương tri châu.
Hoàng tri châu thật sự không muốn đánh nhau.
Dù không thể giúp được Giang Siêu, thì bọn họ rút quân, không kéo chân sau cũng được mà.
Hai vị trí châu khác cũng mong chờ mà nhìn về phía Lương tri châu. Bọn họ cũng muốn rút quân, cả ba người đều không còn ý chí chiến đấu.
Có điều, Lương tri châu hừ lạnh, nói: “Rút quân hả? Không được! Sao chúng ta phải rút quân?
Đừng quên là ở bên kia quan còn mười mấy vạn quân Khiết Đan nữa. Dù cho Giang Siêu có đoạt được Đông Hình Quan thì sao?
Chẳng lẽ hẳn có thể đối phó được mười mấy vạn quân Khiết Đan?
Thật là buồn cười... ha ha...”
Lương tri châu cười xong thì ra lệnh cho binh lính đóng quân trước Đông Hình Quan.
Bọn họ phải ở lại đây chặn đường lui của Giang Siêu.
Chỉ cần Đông Hình Quan bị phá là Giang Siêu sẽ không có đường chạy.
Đến cuối cùng, Giang Siêu không chết trên tay hẳn thì cũng chết trên tay quân Khiết Đan.
Sau khi dựng trại đóng quân, quân Đại Triệu bắt đầu đào chiến hào và dựng các thứ phòng thủ, còn bày ra rất nhiều bẫy, trông có vẻ là quyết tâm chặn đường lui ở Đông Hình Quan của quân Con Cháu.
Đám tướng lãnh quân Con Cháu trên tường thành thấy cảnh này thì cực kì giận dữ.
Đôi lần có tướng lãnh thỉnh chiến, muốn đi xuống dạy dỗ đám quân Đại Triệu kia.
Nhưng mà Giang Siêu chỉ nghiền ngẫm mà nhìn hành động của đám Lương tri châu, không hề có ý định đi xuống ngăn cản.
Lúc này, Giang Siêu dời mắt nhìn sang Nhạc Bằng Cử đã bị mình thu phục, thấy ánh mắt phức tạp và giận dữ của hẳn †a, trong mắt hắn hơi lóe lên.
Hản hỏi Nhạc Bằng Cử: “Nhạc tướng quân, ngươi cảm thấy thế nào về cái cách bọn họ chặn đường lui của chúng ta?"