Hai cô gái nghe vậy, vội vàng rời khỏi vòng tay Giang Siêu, cẩn thận kiểm tra hắn từ trên xuống dưới.
Khi thấy sau lưng Giang Siêu có vết thương đang chảy máu, nước mắt của Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã rơi xuống nhiều hơn, cả hai đều rất đau lòng và tự trách.
Đặc biệt là Đông Ly Thải. Vết thương sau lưng Giang Siêu là do giúp nàng ấy chặn ám khí của kẻ địch, lúc trước đã cầm máu rồi, nhưng bây giờ lại nứt ra.
Ban nãy Giang Siêu dốc toàn lực đối kháng với hơn hai mươi tên cao thủ lục lâm, kéo rách vết thương.
Hai cô nương không quan tâm được nhiều nữa, vội vàng cùng nhau xử lý vết thương cho Giang Siêu.
Lúc này, trại trưởng quân Con Cháu ở huyện An Khánh đi tới, chào Giang Siêu.
Giang Siêu gật đầu, nói: “Bắt đám người này về, thẩm tra cẩn thận, hỏi xem sao chúng tới Ninh Châu, chuẩn bị làm gì...”
Trại trưởng nghe vậy thì vội vàng gật đầu đồng ý, lập tức sai thuộc hạ trói hơn năm mươi người này lại, đồng thời sai người dắt chiến mã đến.
Giang Siêu cưỡi lên ngựa, Đông Ly Thải và Tống Tiểu Nhã một trái một phái bảo vệ bên cạnh Giang Siêu.
Ba người được quân Con Cháu che chở, đi đến huyện An Khánh.
Có lẽ bây giờ đã không kịp về huyện thành An Khánh rồi, hơn nữa, với tình trạng này, nếu Giang Siêu quay về, ắt sẽ khiến những người khác lo lắng.
Tuy nhiên, hắn và quân Con Cháu mới đi chưa được xa, phía trước đột nhiên có ánh lửa, như có người đang đi về phía này.
Nhìn trạng thái của ánh lửa, những người đó rất gấp.
Dường như cũng phát hiện ra ánh lửa bên này, phía đối diện có người hô to:
“Ai ở phía trước thế? Hãy xưng tên ra! Chúng ta là trại sáu, đoàn năm, sư đoàn ba, quân một... Các ngươi là ai?”
Nghe tiếng nói đối diện, quân Con Cháu bên này đều thở phào nhẹ nhõm.
Có người vội vàng trải lời: “Chúng ta là trại tám, đoàn hai mươi năm, sư đoàn chín, quân ba, đóng quân ở huyện thành An Khánh, đang đón Giang tiên sinh về huyện thành!”
Bên này trả lời xong, đột nhiên, từ đối diện, có người lao qua, còn là rất nhiều người nữa.
Bên phía Giang Siêu thấy cảnh ấy thì nhất thời hơi căng thẳng, chỉ sợ người bên kia giả mạo quân Con Cháu, cũng có thể là kẻ địch chui vào.
Dù sao, đám cao thủ lục lâm kia xuất hiện đều khiến mọi người tràn đầy cảnh giác.
Có điều, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, tiếng phụ nữ đã truyền tới từ bên kia:
“Đương gia, là ngươi sao?”
“Tướng công, có phải ngươi không?”
“Giang lang, ngươi có đó không? Đáp chúng ta một câu đi!"
“Phu quân, ngươi ở đâu?” Bốn giọng nói khác nhau cùng vang lên.
Nghe những giọng nói đó, trong mắt quân Con Cháu phía bên này đều ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng biết đối diện là ai.
Tống Tiểu Nhã nghe ra trong đó có giọng Tống Ninh Tuyết, Đông Ly Thải cũng nghe tiếng của Nguyệt tỷ tỷ. Hai người vội đáp:
“Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta ở đây, Giang đại ca cũng ở đâu...
“Quận chúa, quận mã không sao, chúng ta ở đây...”
Trong khi hai người trả lời, Giang Siêu thúc ngựa xông lên, hắn không ngờ bốn phụ nhân của mình sẽ chạy tới lúc nửa đêm.
Có lẽ là do hắn chưa về, khiến họ không yên tâm, mới nửa đêm dẫn binh chạy tới xem sao, rất sợ hắn gặp chuyện.
Dù sao thì Giang Siêu cũng là người trong lòng họ.
Giang Siêu thúc ngựa lao ra khỏi đội ngũ, bốn người phụ nữ cũng cưỡi ngựa từ phía bên kia xông tới.
Dù Tô Miên Miên chưa bao giờ cưỡi ngựa, nhưng giờ võ công của nàng cũng không tầm thường, cưỡi ngựa không phải việc gì khó cả. Ba người còn lại đều biết cưỡi ngựa.
Khi xông đến, ba người đều nhìn thấy Giang Siêu, còn hắn thì đã thấy được ánh mắt lo lắng và nước mắt của bốn người từ xa.