Người nắm quyền đương thời không màng sự sống chết của bá tánh, trong lòng chỉ có vì chính mình.
Dù cho không có tạo phản, thì cuộc sống của bá tánh cũng chẳng tốt đẹp gì cả.
Đây là hạn chế của chế độ phong kiến.
Người nắm quyền có mấy ai là thật lòng vì dân?
Nếu xui xẻo gặp ngay một tên hoàng đế ngu ngốc thì cuộc sống của bá tánh sẽ càng thêm khốn khổ.
“Haizz... dù là như vậy thì ta cũng không ôm hy vọng với lý tưởng của các cô.
Nếu có thể, Lạc nữ hiệp hãy nghe lời khuyên của ta, ta mong cô có thể tỉnh ngộ kịp thời, đừng rơi sâu vào vòng xoáy quyền lực kia nữa” Giang Siêu lắc đầu, thở dài nói với Lạc Ngưng Sương.
Biết bao nhiêu cuộc khởi nghĩa nông dân đến cuối cùng đều thay đổi về chất.
Hơn nữa, có mấy cuộc khởi nghĩa thành công đâu. Cho dù có thành công, thì cũng chỉ là một vòng tuần hoàn khác mà thôi.
Cách thay đổi hiện trạng chính xác nhất là tuyên truyền tư tưởng mới, tiến hành một cuộc cách mạng chưa từng có.
Có điều, đây sẽ là một quá trình dài dòng. Nhưng mà Giang Siêu đang cố gắng đi theo phương hướng kia. Trong cái ngày hắn xuyên tới đây, hắn cũng đã có ý tưởng này.
“Vậy là Giang tiên sinh không muốn giúp ta hả?” Nghe vậy, Lạc Ngưng Sương nhìn về phía Giang Siêu với vẻ mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát ý.
Giang Siêu nói rất rõ ràng, hắn sẽ không giúp nàng ta, cũng không thể giúp nàng ta.
Đối với nàng ta mà nói, Giang Siêu là nhân tài, cũng là kẻ địch mạnh nhất trong tương lai.
Nếu cứ để mặc loại kẻ địch này phát triển, thì sau này sẽ gây bất lợi rất lớn cho nàng ta, có khi mọi lý tưởng của nàng ta đều sẽ thất bại giữa chừng vì Giang Siêu, và nàng ta sẽ không còn cơ hội để báo thù nữa.
“Ta đã nói rồi, đường đi của cô không thể thực hiện được, mà ta cũng sẽ không đi lên con đường các cô đang đi.
Nếu cô bằng lòng thì ta có thể cung cấp một con đường cho cô.”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn Lạc Ngưng Sương, nói: “Đường đi của ta không chỉ có thể thực hiện lý tưởng của cô, mà còn có thể giúp cô báo thù cho phụ thân.”
Dù sao thì hiện giờ Lạc Ngưng Sương cũng là chủ tướng. Kể cả khi sau lưng nàng ta là Nguyên vương, nhưng chỉ cần Giang Siêu có thể thuyết phục được nàng ta, là Giang Siêu có thể không cần đối đầu với quân Bạch Liên.
Nói không chừng quân Bạch Liên còn sẽ giúp đỡ hắn rất nhiều trong tương lai.
Nghe vậy, Lạc Ngưng Sương rất ngạc nhiên, dường như không thể tin nổi khi Giang Siêu đưa ra đề nghị như thế.
Lại nói, hai người bọn họ vốn có mối quan hệ đối địch, đáng lẽ hiện giờ là nàng ta đang thuyết phục mời chào Giang Siêu mới đúng, sao bây giờ lại thành Giang Siêu mời chào nàng ta rồi?
Có điều, nàng ta nhanh chóng đè nén một chút dao động mới hiện lên vì lời nói của Giang Siêu.
Với năng lực của Giang Siêu, có lẽ là hắn thật sự có thể làm được như lời hắn nói.
Có điều, đối với nàng ta mà nói, thì chuyện này có chút xa xôi, lại không hề chân thật.
Nàng ta vẫn tin rằng khi mình nắm binh nắm quyền thì mình mới có thể đạt được những gì mình mong muốn.
Hơn nữa, Giang Siêu hiện nay ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó, thì làm gì có năng lực giúp nàng ta thực hiện lý tưởng và khát vọng?
Nàng ta nhìn chằm chằm Giang Siêu, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Giang Siêu không nhận lời mời chào, nàng ta nổi ý định giết người, nhưng tài trí của Giang Siêu lại làm nàng ta không nỡ ra tay.
“Hay là tiên sinh cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Chờ tiên sinh suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta lại nói tiếp... Người đâu, dẫn tiên sinh đi xuống!”
Cuối cùng, nàng ta vẫn đè nén ý muốn giết người, quyết định tạm thời giam giữ Giang Siêu.
Giang Siêu nhìn chằm chằm nàng ta một cái, trong mắt hiện lên điều gì đó.
Lúc này, bên ngoài có hai tên binh lính đi vào, một trái một phải đè Giang Siêu ở giữa.