Hắn không có đi qua. Lúc Mộ Dung Cung để hắn và tướng lĩnh lĩnh quân gặp nhau, hẳn đã nhận ra đối phương khinh thường hắn.
Vậy nên Giang Siêu chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ được đối phương thật lòng tiếp đón.
Mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không thể trông chờ vào quân châu phủ rồi.
Nếu không hắn cũng sẽ không nhờ Diệp Thanh Ảnh phái người đi thôn Kháo Sơn báo cho Lâm Bân dẫn người tới đây.
Tuy rằng Lâm Bân chỉ dẫn đến hai trăm người, nhưng Giang Siêu tin chắc rằng hai trăm người cũng đủ để đối đầu với vạn người rồi.
Về phần quân châu phủ, cứ để cho bọn họ làm hộ vệ vậy.
Có bọn họ ở đây, tạm thời có thể bảo vệ được dân chạy nạn.
Còn chuyện đối phó với đám cướp, cứ giao cho hẳn và người của hắn là được.
Chờ khi mọi người đều nghỉ ngơi, Giang Siêu nhìn Mộ Dung Chỉ Tình đang ngủ say, rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
Lúc này, Tống Ninh Tuyết thức dậy.
Nàng nắm chặt áo Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ lo lẳng.
Nàng biết Giang Siêu định đi làm gì.
Nàng muốn đi theo Giang Siêu, nhưng Giang Siêu lại bảo nàng ở lại bảo vệ Mộ Dung Chỉ Tình. Nàng chỉ có thể nghe lời ở trên xe ngựa.
Có điều, Giang Siêu cũng bảo nàng yên tâm, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vậy nên dù nàng lo lắng cho Giang Siêu, nhưng cũng không lo lắng nhiều lắm.
Giang Siêu vỗ nhẹ lên tay nàng, gật đầu với nàng.
Lúc này, Mộ Dung Chỉ Tình còn đang hôn mê. Tuy rẵng tình trạng cơ thể tốt đẹp, nhưng có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào.
Có Tống Ninh Tuyết chăm sóc thì hắn sẽ yên tâm hơn một chút.
Tống Ninh Tuyết buông tay, nhỏ giọng nói với Giang Siêu: “Cẩn thận một chút, nhất định phải bình an trở về.”
Nàng đứng dậy, ôm chặt eo Giang Siêu, dán cả khuôn mặt lên trước ngực
Giang Siêu.
Nghe nhịp tim mạnh mẽ của hản, không hiểu sao nàng cảm thấy yên lòng hơn.
Đối với Tống Ninh Tuyết mà nói, trong lúc vô tình Giang Siêu đã trở thành người quan trọng nhất của nàng, quan trọng đến mức mọi người thân của nàng đều không băng một Giang Siêu.
Nàng sợ mất đi Giang Siêu, cũng sợ những ngày tháng không có Giang Siêu.
Cho dù bảo nàng làm một cái bóng dáng bên cạnh Giang Siêu thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, không biết từ khi nào, nàng đã rơi sâu vào mối tình này, không thể tự kiềm chế được.
“Ừ, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng quay lại.” Giang Siêu cảm thấy ấm lòng, vỗ nhẹ lên lưng Tống Ninh Tuyết, nhỏ giọng an ủi nàng.
Cảm giác có người cần mình thật sự rất tốt rất tốt. Kiếp. trước hắn nếm đủ nóng lạnh tình đời, chưa từng có người quan tâm lo lắng cho hắn.
Có thể là có, nhưng tới khi đi vào thế giới này, hẳn mới có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hắn sẽ nhớ kỹ bọn họ.
Có tỷ muội Tô Miên Miên và Tô Tiểu Thảo, Đông Ly Thải và Đông Ly Nguyệt tộc Dạ Lang, và cả Mộ Dung Chỉ Tình suýt nữa mất mạng vì hắn.
Bọn họ khiến hắn cảm thấy mình thuộc về thế giới này, và lòng hẳn cũng dần trở nên yên bình.
Hắn muốn làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn, làm người mà hẳn quan tâm có được cuộc sống tốt, không còn phải buồn lo Vì sống sót.