Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng mặc váy trắng, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mày lá liễu, dù có mang khẩu trang thì cũng có thể thấy được ngoại hình xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần.

Lúc này, trên trán nàng mơ hồ có vết máu, trên tay cũng có vết trầy da.

Nàng nôn nóng nhìn đám người đang đánh nhau, gọi dừng tay liên tục.

Tiếc là gia đinh đang đánh nhau không quan tâm đến nàng, tiếp tục đánh bá tánh.

Lý Nhị Ngưu vừa mới vọt vào cũng bị người ta đánh xuống đất.

Ông ta giãy giụa đứng dậy, lại bị vài tên gia đinh ấn xuống mặt đất.

Thấy cảnh này, sát ý trong mắt Giang Siêu lên đến đỉnh điểm.

Hắn đi về phía một gã gia định đánh nhau hăng hái nhất và tàn nhãn nhất, bóp cò súng lục trên tay, bắn vào đầu gã.

Một tiếng vang lớn cộng thêm máu tươi băn ra lập tức khiến hai bên đánh nhau dừng lại.

Trong mắt bá tánh tràn đầy vẻ ngạc nhiên, trong nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đám gia đỉnh thấy tên dẫn đầu phe mình bị bắn chết thì giận dữ chạy về phía Giang Siêu.

Nhưng khi bọn chúng vừa nhắm Giang Siêu, thì đã bị đám hộ vệ phía sau Giang Siêu bắn súng, rồi lập tức ngã vào trong vũng máu.

“Ai dám động là chết!” Tiểu đội trưởng hộ vệ phía sau Giang Siêu bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn đám gia đình đang sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Trên mặt đất có vài thi thể, đám gia đỉnh mới vừa đánh mắng bá tánh, cứ như vậy bị Giang Siêu và hộ vệ giết chết.

Bá tánh xung quanh hoảng sợ nhìn Giang Siêu rồi lùi ra sau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

“Đại nhân, ngươi mau đi đi, chờ lát nữa Lưu Thông lại đây thì ngươi không đi được nữa!”

Lý Nhị Ngưu ngã trên mặt đất thấy vậy thì vội vàng chạy đến trước mặt Giang Siêu khuyên nhủ.

Lúc nãy Giang Siêu giết người ở cửa hàng gạo, ông ta đã bị dọa sợ rồi.

Bây giờ Giang Siêu tới đây lại giết người của Lưu Thông, chuyện phiền phức thật rồi.

Nghe vậy, Giang Siêu lắc lắc đầu, sát ý trong mắt lên đến đỉnh điểm.

Dù đám gia đỉnh có vô tội đi nữa, thì khi bọn chúng ức hiếp bá tánh, bọn chúng chỉ có một đường chết thôi.

“Đừng lo lắng, ta sẽ ở đây chờ hắn ta... Ta muốn xem thử Lưu Thông có thể làm gì được ta.”

Nói đến đây, Giang Siêu nhìn đám bá tánh bị thương, có vài người đã ngất đi, trong miệng chảy máu tươi.

Xem ra là bọn họ bị thương không nhẹ.

Nếu không được chữa trị tốt thì chắc là không sống được bao lâu nữa.

Đám gia đỉnh chính là coi thường mạng người, có chết cũng không oan.

Bá tánh bên cạnh nghe Lý Nhị Ngưu gọi Giang Siêu là đại nhân, dường như đã biết thân phận của Giang Siêu, lập tức quỳ xuống nói: “Đại nhân, ngài nhất định phải phân xử cho bọn ta đấy!”

Giang Siêu nhìn về phía mọi người, đỡ một người đứng dậy, nói: “Yên tâm, nếu ta đã tới thì ta nhất định sẽ cho mọi người một cách nói.”

Nói đến đây, hắn nhìn sang bên kia, thấy cô gái kia không để ý đến mình, chỉ sốt ruột mà đi xem đám bá tánh hôn mê trên mặt đất.

Có điều, nàng càng xem càng nhíu mày, trong mắt ngoài giận dữ ra thì còn có vẻ bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, có người hô lớn: “Trương đại phu, ngươi mau tới xem, Hoàng Xuyên Tử sắp chết rồi, hắn không thở nổi nữa..."

Nghe tiếng gọi, cô gái vội vàng chạy lại.

Từ đầu đến cuối, nàng chỉ nhìn Giang Siêu đúng một lần lúc Giang Siêu ra tay khi mới vào.

“Mau lấy dao phẫu thuật của ta tới! Cổ họng hắn sưng rồi, phải mổ khí quản để lấy máu bầm ra!”

Cô gái xem tình huống người bị thương xong, nói với giọng điệu sốt ruột.

Lúc này, một cô gái khác vội vàng cầm hộp thuốc chạy ra từ bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK