Có điều, Giang Siêu vẫn cố gắng đè nén cơn tức giận của mình xuống.
Hiện giờ không thích hợp để trở mặt với hoàng đế.
Đối phương đang thử điểm mấu chốt của hắn.
Mà hắn cũng đang thử điểm mấu chốt của đối phương.
Nếu Giang Siêu thật sự định trở mặt thì có thể mặc kệ thánh chỉ.
Có điều hậu quả khi làm vậy sẽ là khiến Mộ Dung Cung rơi vào cảnh nguy hiểm, và hắn sẽ phải gánh tên tuổi phản tặc.
Lúc Giang Siêu đang nhíu mày suy nghĩ nên làm như thế nào thì thấy Lâm Bân đi tới với sắc mặt rất khó coi.
Giang Siêu nhìn về phía Lâm Bân, hỏi: “Lâm lữ trưởng, ngươi sao vậy?”
Quân Con Cháu được chia làm chín lữ đoàn, mỗi lữ đoàn có khoảng bảy nghìn người.
Lâm Bân là một trong số chín lữ trưởng.
Có năm lữ đoàn quân Con Cháu mang lòng trung thành.
Còn bốn lữ đoàn còn lại, mỗi lữ đoàn có tám nghìn người. Đây là đám người muốn quy thuận triều đình.
Giang Siêu đã quyết định từ bỏ bọn họ, nhân tiện dùng bọn họ để ăn nói với hoàng đế.
Sức chiến đấu của bốn lữ đoàn kia kém rất nhiều so với năm lữ đoàn quân Con Cháu.
Rốt cuộc thì trong năm lữ đoàn mang lòng trung thành có hơn mười nghìn người là binh lính ban đầu nhất của quân Con Cháu.
“Tiên sinh, có bốn tên lữ trưởng đang gây chuyện ở chỗ đóng quân, bọn họ không chịu huấn luyện, còn định đi tìm ngươi... Ngươi xem phải xử lý thế nào?”
Lâm Bân nói với vẻ tức giận.
Nghe vậy, Giang Siêu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.
Chắc là đám người Lưu Lục không nhịn được nữa, muốn quy thuận triều đình để có vinh hoa phú quý.
Giang Siêu đã mặc kệ bọn họ hai tháng rồi, đám Lưu Lục đã mất hết kiên nhẫn.
Huấn luyện đội ngũ và giáo dục tư tưởng nhàm chán khiến cho một số lớn người tâm chí không kiên định cảm thấy phiền chán.
Bởi vì dạo này Giang Siêu lơi lỏng và khoan dung bọn họ, khiến bọn họ có gan đi gây chuyện.
Ngay tại giây phút này, ánh mắt Giang Siêu trở nên lạnh lẽo.
Hắn giao thánh chỉ cho Tô Miên Miên, quay người đi về phía chỗ đóng quân của quân Con Cháu.
Trước khi đi, hắn nói với Lưu Thành Chỉ: “Lưu đại nhân, ngươi quay về nói với Dương Lâm là ba ngày sau giao quân trước thôn Kháo Sơn, đến trễ là không chờ...”
Nghe vậy, Lưu Thành Chi cung kính gật đầu, rồi quay người hành lễ với Tô Miên Miên và Mộ Dung Chỉ Tình, sau đó vội vàng ra khỏi thôn Kháo Sơn.
Tô Miên Miên nhìn Giang Siêu hùng hổ đi chỗ đóng quân của quân Con Cháu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nàng định đi theo hắn, nhưng rồi vẫn dừng bước.
Mộ Dung Chỉ Tình cũng đè nén lòng tò mò không đi theo.
Mộ Dung Chỉ Tình muốn xem nội dung thánh chỉ.
Nhưng thánh chỉ ở trên tay Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình cũng ngại đi hỏi Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên siết chặt thánh chỉ, gật đầu với Mộ Dung Chỉ
Tình, rồi quay người đi.