Nhìn thấy sự bất lực trong ánh mắt những đứa trẻ.
Giang Siêu hơi buồn. Những đứa trẻ này vốn phải được. sống hạnh phúc bên cha mẹ người thân.
Nhưng vì dã tâm của một số người đã làm chúng mất đi người thân.
Chiến tranh là thứ vô tình, trên chiến trường không phải ngươi chết thì chính là ta sống, Giang Siêu không hối hận việc mình đã giết nhiều người Bạch tộc như vậy.
Suy cho cùng, nếu hẳn không giết những binh sĩ quân Bạch tộc kia, thì người chết sẽ là quân Con Cháu, sẽ là Bạch Liên quân! Hắn chỉ hận những kẻ đã khơi mào chiến tranh.
Người Bạch tộc nhìn thấy đội buôn trăm người này, có người lạnh nhạt, có người mong chờ, cũng có người phấn khởi.
Dọc theo đường đi, Giang Siêu nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng, lòng hẳn càng nặng nề hơn.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến chỗ đất băng phẳng bên phải, khoảng đất bằng phẳng này được người ta đặc biệt san phẳng.
Nhà ở đăng trước rất rộng. Bên trong còn có rất nhiều hàng hóa.
Đây chính là nơi cung cấp hàng hóa rộng nhất ở Bạch tộc, và cũng là nhà buôn Bạch tộc hợp tác với Kỷ Đông Thành.
Hàng hóa trên lưng trăm người chắc sẽ tạm thỏa mãn nhu cầu của người Bạch tộc.
Đợi đến khi đội Giang Siêu vừa đi đến trước miếng đất bãng phẳng này, thì trông thấy chỗ này đã đầy äp người Bạch tộc.
Mọi người đều đang nhìn bên Giang Siêu với ánh mắt tràn ngập mong đợi. Tình huống này làm cho Giang Siêu hơi sửng sốt.
Kỷ Đông Thành thấy hắn sửng sốt cũng không trách, ông †a nói: "Giang huynh đệ làm quen là được, mỗi lần bọn ta có hàng mới đến, người Bạch tộc đều vội vàng tới đợi hàng.
Chuẩn bị mua những món đồ mà mình thích bất cứ lúc nào."
Thứ đứng đâu, được yêu thích nhât hiện tại chính là muối tinh.
Trong số gần một trăm người này, e ít nhất phải có chín mươi phần trăm người là đến để mua muối tỉnh!"
Ông ta vừa dứt lời, trong đám đông đã có người sốt ruột lên tiếng: "Kỷ chưởng quỹ, lần này có mang đủ muối tỉnh không, nhà bọn ta đã hết muối lâu lắm rồi!"
"Yên tâm, ai cũng có phần... mọi người đừng vội..."
Kỷ Đông Thành mỉm cười nói với đám người.
Trong số những hàng hóa lần này, muối tinh ít nhất cũng phải chiếm một nửa trở lên.
Các chiến sĩ của quân Con Cháu mỗi người vác một trăm cân hàng hóa, trong đó ít nhất phải có năm mươi cân là muối tinh!
Nghe Kỷ Đông Thành nói vậy, những người Bạch tộc tràn đầy mừng rỡ.
Nếu không phải mọi người còn kiềm chế được bản thân, thì đoán chừng bọn họ đã lao lên tranh giành rồi!
"Những người muốn mua muối tinh, mọi người xếp hàng. đi. Nếu không, không ai mua được muối tinh đâu!"
Ngay khi những người Bạch tộc đang có hơi không kiềm chế được.
Một nữ tử trẻ khoảng hai lăm hai sáu tuổi đi ra từ ngôi nhà gỗ kia, nàng ta mặc bộ trang phục nữ tính của Bạch tộc, trông có vài tư sắc.
Giọng nói lạnh lùng của nàng ta, lập tức khiến cho người Bạch tộc xung quanh ngoan ngoãn xếp hàng.
Rõ ràng là mọi người rất nể nàng ta, giống như không dám đắc tội nàng ta.
Hết cách, người ta là chủ nhân của cửa hàng này. Nếu, nàng ta không bán hàng hóa cho ngươi, bên Bạch tộc muốn mua được hàng hóa cũng khó! Cộng thêm việc, chỗ này giao. thông không thuận lợi.
Trừ mua đồ ở đây ra, chỗ khác không có đâu.
Hoặc là ngươi phải đi vào huyện Giang Thành để mua.
Trước đây, đi một chuyến đến huyện Giang Thành phải mất hai ba ngày đường, đi đi về về quá tốn thời gian.
Vả lại, bây giờ bởi vì do Bạch Liên quân, người Bạch tộc không thể đi vào huyện Giang Thành.