Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh, nói: "Thanh Ảnh, giờ đến tỷ rồi, tỷ tìm ta có chuyện gì?"
Nghe hắn nói thế, trong mắt Diệp Thanh Ảnh có chút do dự liếc nhìn Giang Siêu, nhưng rất nhanh nàng ấy đã kiềm chế. cảm xúc, bình tĩnh lại một chút, nghiêm túc nhìn hẳn:
"Ta e răng mình gặp phải một chút rắc rối rồi. Cách đây không lâu... chúng ta..."
Diệp Thanh Ảnh kể lại câu chuyện của mình.
Giang Siêu nghe xong thì nhíu mày lại, hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Bây giờ, điều mà cửa hàng Đại Đông chúng ta đang gặp phải là làm thế nào để giao đủ vải trong thời gian quy định, vẫn còn nửa tháng nữa, cho dù chúng ta có làm lại thì e răng cũng sẽ không có nhiều vải như vậy.
Hơn nữa, sau khi làm lại vải vóc thì cũng không biết vải có bị phai màu hay không nữa”
"Sản nghiệp cửa hàng Đại Đông của chúng ta ở Ninh Châu có thể khó mà duy trì được.
Ta chỉ muốn hỏi ngươi xem ngươi có cách nào giúp ta giải quyết vấn đề này không."
Diệp Thanh Ảnh cũng không khách khí với Giang Siêu.
Từ lúc nàng ấy gọi tên Giang Siêu một cách thoải mái cho đến lúc nàng ấy nhất quyết muốn hẳn gọi tên thân mật của mình, nàng ấy chưa bao giờ coi hắn là người ngoài.
Giang Siêu hoàn toàn không để ý đến điều này, việc hẳn có quan hệ tốt với thiếu chủ của thương thành đệ nhất thiên hạ lại là một chuyện tốt.
Ít nhất, điều này có thể giúp hẳn tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Tốc độ phát triển cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
"Tỷ không để ý chuyện này vô cùng kỳ lạ sao!?"
Giang Siêu nhìn Diệp Thanh Ảnh nói.
Chuyện này thật kỳ quái, Nguyên Vương cố tình đặt đơn hàng, sau đó đơn hàng lập tức xảy ra vấn đề.
Đó là danh hiệu thương gia buôn bán vải lâu đời, việc vải bị phai màu là điều hiếm khi xảy ra.
Khả năng rất có thể là ai đó đã động tay động chân tới màu vải, điều người này muốn chính là nhân cơ hội này phá hoại cửa hàng Đại Đông.
Người được lợi cuối cùng chính là Nguyên Vương. Bên kia có thể muốn nhân cơ hội thôn tính sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông ở Ninh Châu.
Đối với một vương gia muốn tạo phản, nguồn tài chính là sự đảm bảo cho việc thành công của hẳn.
Nếu có thể, thậm chí còn có khả năng hắn ta còn muốn toàn bộ cửa hàng Đại Đông.
Diệp Thanh Ảnh nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nàng ấy cười khổ nhìn Giang Siêu, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hản nhìn nàng ấy như vậy, nàng ấy rõ ràng biết Nguyên Vương đang có âm mưu gì, nhưng với thân phận của nàng ấy, làm sao có thể chống lại Nguyên Vương?
Hoặc là ngay từ đầu khi nhận được đơn đặt hàng của Nguyên Vương, nàng ấy ít nhiều cũng đã biết được chuyện này.
“Cho dù biết thì còn có thể làm gì được? Hậu quả của việc không tiếp nhận đơn hàng và đắc tội Nguyên Vương sẽ gây khó khăn cho con đường buôn bán của cửa hàng-Đại Đông chúng ta.
Lúc đó ta chỉ nghĩ rằng chỉ cần chúng ta có thể vận chuyển hàng hóa thuận lợi thì sẽ ổn thôi. Nhưng ta không hề nghĩ đến việc hắn ta sẽ động chân động tay với hàng hóa."
"Thật ra chuyện màu thuốc này ta cũng đã điều tra rõ ràng rồi, người làm việc đó đã bị bắt rồi, nhưng hiện tại muốn xử lý thì cũng đã quá muộn."