Vậy nên lớp học giáo dục tư tưởng có thể khiến bọn họ đồng cảm.
Hơn nữa, bầu không khí thôn Kháo Sơn yên bình vui vẻ, mỗi người đều an cư lạc nghiệp, cuộc sống sung túc lại giàu có.
Đây chính là cuộc sống mà mọi người mong muốn.
Kể cả là những tên cướp từng hung ác nhất cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Bọn họ vô thức hòa mình vào trong thôn Kháo Sơn, thậm chí có người còn cố gắng hòa mình vào trong thôn Kháo Sơn.
Khi Giang Siêu dẫn sáu vạn tù binh trở về, người thôn Kháo Sơn đều rất ngạc nhiên, nhưng cũng tiếp thu bọn họ.
Nhất là đám lưu dân được Giang Siêu dẫn về trước đó, bọn họ tìm được người thân của mình trong đám tù binh.
Sự trở lại của Giang Siêu nhanh chóng biến thành một buổi nhận thân.
Đa số lưu dân đều tìm được người thân của mình, chỉ có một số ít là không tìm thấy.
Người thân của bọn họ hoặc là chết trên đường đi, hoặc là không biết tung tích.
Trải qua vài ngày hòa nhập, sáu vạn tù binh từ từ thích ứng với cuộc sống ở thôn Kháo Sơn.
Giang Siêu xếp bọn họ vào quân Con Cháu. Quân Con Cháu cũng từ con số hơn một vạn người lên tới hơn bảy vạn người.
Loại quy mô này đủ để bảo vệ Kháo Sơn.
Chờ sắp xếp ổn thỏa thôn Kháo Sơn, Giang Siêu đi tộc Dạ Lang một chuyến.
Bởi vì đường thủy đã đi được cho nên không cần đi qua núi rừng để ra vào tộc Dạ Lang.
Tốn khoảng một ngày rưỡi để đi đường thủy đến tộc Dạ Lang.
Đường thủy khá là an toàn, chỉ là quá quanh co. Có điều, so với đi đường núi vào tộc Dạ Lang thì đi đường thủy chỉ nhiều hơn nửa ngày, nhưng lại an toàn hơn rất nhiều.
Khi Giang Siêu trở lại tộc Dạ Lang, Đông Ly Nguyệt mặt mày vui sướng lại ngại ngùng đi lên đón.
Mọi phát triển của tộc Dạ Lang đã đi vào quỹ đạo.
Bởi vì có thuyền buôn cho nên phần lớn thương phẩm đã được vận chuyển ra ngoài.
Có thương đội của Diệp Thanh Ảnh, các thứ do tộc Dạ Lang làm ra không cần phải chuyển đến thôn Kháo Sơn nữa.
Giang Siêu không hứng thú với mấy thứ đó cho lắm.
Chỉ cần mọi thứ đi vào quỹ đạo và phát triển theo tốc độ hiện nay là được rồi.
Hiện giờ hắn chỉ quan tâm đến chuyện máy hơi nước.
Trước đó hắn phái Mộ Dung Minh Hiên đến tộc Dạ Lang, không biết hiện giờ thằng nhãi kia làm việc thế nào rồi.
Hắn đã dạy cho hắn ta bản vẽ và nguyên lý sơ bộ của máy hơi nước, không biết hắn ta có làm ra được máy hơi nước mà hắn muốn hay không.
Nếu làm ra được máy hơi nước nguyên thủy thì bọn họ sẽ chào đón một cuộc cách mạng về kỹ thuật. Và tộc Dạ Lang cũng sẽ chính thức bước vào thời đại công nghiệp.
Lúc Giang Siêu và Đông Ly Nguyệt cùng nhau đi vào xưởng rèn, Mộ Dung Minh Hiên đang chỉ huy đám thợ rèn lắp đặt một dụng cụ hơi nước khổng lồ.
Tuy dạng khuôn còn rất thô ráp, nhưng với kỹ thuật thời cổ đại mà có thể làm ra được khuôn cho các bộ phận máy hơi nước đã là rất tốt rồi.
Máy hơi nước nguyên thủy chắc chắn là thô sơ.
Chỉ cần từ từ đổi mới kỹ thuật, Giang Siêu tin chắc rằng khi ấy không chỉ có thể làm ra máy hơi nước, mà còn có thể làm ra nhiều máy móc khác nữa.
Thấy Giang Siêu, Mộ Dung Minh Hiên vội vàng bảo mọi người dừng tay, rồi bay nhanh tới, mặt mày tràn đầy vẻ phấn khích.
“Sư phụ, bọn ta đã làm ra các bộ phận máy hơi nước, hiện giờ đang lắp ráp, chỉ cần lắp ráp thành công là có thể đi thử xem có thành công hay không.”
“Sư phụ, ngươi biết không, mấy bộ phận kia khó chế tạo lắm, bọn ta thất bại biết bao nhiêu lần mới làm ra được vài thứ này thôi.”
Mộ Dung Minh Hiên vừa phàn nàn vừa phấn khích nói với Giang Siêu.
Với kỹ thuật hiện tại, thật sự là rất khó để chế tạo mấy bộ phận kia.
Và Mộ Dung Minh Hiên có thể làm ra được, đúng là không dễ dàng.