Giang công tử phong thái hơn người, khí độ bất phàm, vừa thấy là biết rồng trong biển người.”
Hắn ta nở nụ cười giả tạo, mở miệng là nói một hơi nịnh nọt.
Nghe vậy, Giang Siêu cười chắp tay với hắn ta: “Thế tử khách sáo rồi, hư danh mà thôi, không đáng nhắc đến. Thế tử mới là văn võ song toàn, tài tình hơn người. Giang mỗ vẫn còn kém thế tử nhiều lắm.”
Sau vài lời trò chuyện khách sáo, Tống Chân không nhìn Giang Siêu nữa, mà nhìn sang Mộ Dung Cung, nói:
“Mộ Dung đại nhân, nghe nói tiền thuế xảy ra chút vấn đề, phụ thân rất lo lắng nên cố ý để ta tới hỏi Mộ Dung đại nhân có cần giúp đỡ gì không.
Phụ thân nói chỉ cần Mộ Dung đại nhân mở miệng là phụ thân tuyệt đối sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ, chắc chắn sẽ làm đại nhân giải quyết xong chuyện tiền thuế”
Hắn ta nói năng rất chân thành, người không biết còn tưởng là hắn ta sẽ thật sự giúp đỡ.
Nhưng mà Giang Siêu và Mộ Dung Cung đều biết đây chỉ là lời nói ngoài miệng. Một khi Mộ Dung Cung nhờ giúp đỡ là sẽ phải nói điều kiện.
Nguyên Vương biết Mộ Dung Cung hiểu rõ dã tâm của hẳn ta. Nhưng hẳn ta cũng biết dù Mộ Dung Cung có biết thì cũng sẽ không báo lên hoàng đế khi không có chứng cứ.
Đây chính là cái loại ngươi biết bí mật của ta, nhưng chỉ cần cả và ngươi đều không nói ra, thì bí mật tạm thời vẫn là bí mật.
Thật ra thì vừa nấy Tống Chân chỉ đang thử Mộ Dung Cung mà thôi.
Dù Mộ Dung Cung có đồng ý hay không thì hắn ta đều không sao cả. Rốt cuộc thì hiện nay Mộ Dung Cung đã không có đường nhảy ra khỏi bẫy, kết cục cuối cùng chỉ có quy phục.
“Để ta suy nghĩ lại đã. Chờ khi có quyết định, ta sẽ nói với thế tử. Bổn quan còn có việc, nếu thế tử không còn chuyện gì khác thì ta không bồi thế tử nữa” Mộ Dung Cung mỉm cười nói với Tống Chân.
Ông ta không từ chối, cũng không đồng ý.
Lúc này đương nhiên là nên chơi Thái Cực thì tốt hơn. Dù sao chuyện cũng sẽ được giải quyết ngay thôi.
Trước khi xé rách mặt, mọi người đều sẽ giữ mặt mũi bên ngoài.
Nghe vậy, Tống Chân gật nhẹ đầu. Hắn ta rất vừa lòng với biểu hiện của Mộ Dung Cung.
Mộ Dung Cung không có từ chối thẳng thừng, chứng minh tỷ lệ đồng ý rất cao. Nếu Mộ Dung Cung xử sự quyết liệt, nhấn mạnh ý đồ từ chối, thì việc dụ hàng Mộ Dung Cung sẽ có chút khó khăn.
“Đại nhân cứ tự nhiên. Có điều, bổn thế tử muốn Giang công tử theo ta đi dạo một lát, không biết đại nhân có đồng ý hay không?”
Tống Chân nhìn về phía Giang Siêu, hỏi.
Giang Siêu từ chối lời mời của Hoàng Thành khiến hắn ta không thể gặp được Giang Siêu.
Lúc này gặp gỡ, hẳn ta có thể nhân cơ hội đi mượn sức.
“Thế tử muốn mời Giang hiền chất, bổn quan đương nhiên là không tiện ngăn cản.
Giang hiền chất, ngươi theo thế tử đi dạo đi, tốt nhất là khiến thế tử vui vẻ, đừng làm thế tử mất hứng”
Nghe vậy, Mộ Dung Cung nhìn Giang Siêu với ý gì đó, rồi nói với giọng điệu nghiền ngầm.
Giang Siêu cười khổ nhìn sang Mộ Dung Cung.
Ông ta cứ phải hắn đi theo, hóa ra là có ý định này.
Ông ta đang muốn nhờ mình giúp đỡ giữ chân Tống Chân, để ông ta đi thực hiện kế hoạch đây mà.
Giang Siêu không biết nên nói ông ta như thế nào, thật sự là có thể hình dung bằng từ cáo già. Hản lại bị ông ta lợi dụng nữa rồi.
“Vâng, bá phụ, tiểu chất biết rồi.” Giang Siêu gật đầu với Mộ Dung Cung, mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tống Chân làm tư thế mời với Giang Siêu.
Hai người đi ra ngoài. Hộ vệ trung niên sau lưng Tống Chân cũng đi theo.
“Giang huynh, nghe nói huynh chỉ mới tới châu phủ thôi, tuy rằng ta ít ở châu phủ, nhưng chắc là vẫn quen thuộc châu phủ hơn Giang huynh.
Hay là để ta dẫn Giang huynh đi dạo. châu phủ?”
Ra khỏi phủ Mộ Dung, Tống Chân cười nói với Giang Siêu.