Bọn họ cũng không nhận ra Giang Siêu, nhưng cũng chưa từng hoài nghi qua thân phận của Giang Siêu.
Dù sao, Bạch tộc có tám, chín vạn người, nhiều người như vậy, những người cấp cao như bọn họ không thể người nào cũng nhận ra được.
Thậm chí, bọn họ có thể nhận ra được vài trăm người đã là tốt lắm rồi.
“Người trẻ tuổi, ngươi tính là cái gì, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, đi xuống cho ta...
Hách Liên Phấn hừ lạnh một tiếng, tức giận nói với Giang Siêu.
Giang Siêu nghe vậy, lạnh nhạt nhìn về phía Hách Liên Phấn nói: “Ta không tính là cái gì hết, tuy nhiên, ta rất không thích khuôn mặt ghê tởm này của cha con ngươi.”
Nói đến đây, Giang Siêu tiến lên phía trước một bước, cùng lúc ấy, đội đặc chiến ở sau lưng Giang Siêu cũng đi lên phía trước, tốc độ của Giang Siêu không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Nhìn thấy hành động của Giang Siêu, cha con Hách Liên Khang ở phía trên lộ ra sự kinh ngạc.
Bọn họ cảm giác đám người Giang Siêu muốn gây bất lợi cho bọn họ.
Chỉ là, rất nhanh sau đó bọn họ đã nhìn về phía đám người Giang Siêu và A Thi Mã với ánh mắt trào phúng.
Dù cho đám người Giang Siêu muốn gây bất lợi cho bọn họ, vậy thì có làm sao, ở xung quanh có hơn một ngàn ba trăm tên hộ vệ, chỉ với chút người này của Giang Siêu, đến cũng chỉ để chịu chết thôi.
Không nói đến việc sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, chỉ tính những tộc lão xung quanh thôi, cũng không có ai là tầm thường cả.
Thậm chí là những tộc lão kia cũng có thể giải quyết từng người trước mắt.
Đừng có nói đến việc, trong khi bọn Giang Siêu đang lại gần, những hộ vệ xung quanh kia cũng đang ép sát đến chỗ đám người Giang Siêu.
Chỉ cần đám người Giang Siêu dám ra tay, chắc chắn sẽ để bọn họ chết mà không có chỗ chôn, thậm chí trong lòng của cha con nhà Hách Liên, bọn họ ngược lại rất hi vọng A Thi Mã và những người dưới trướng của nàng ấy ra tay.
Nếu như vậy, bọn họ cũng có đủ lý do để ra tay với A Thi Mã.
“Ngươi không ưa cha con ta lại có thể thế nào? Một dân đen nhỏ bé như ngươi, cũng muốn nói chuyện ba bốn với chúng ta sao!
Thật sự là không biết tự lượng sức mình... Muốn chết...
Hách Liên Phấn châm biếm Giang Siêu, mắt đầy sự khinh thường.
Hách Liên Khang cũng bỡn cợt nhìn Giang Siêu, trong mắt lộ ra sự chờ mong.
A Thi Mã nghe vậy, mắt đầy sự lo lắng, cũng như Hách Liên Phấn nói, dù bọn họ có không ưa đối phương thì sao, cũng vẫn không thể làm gì hết.
Tuy nhiên, Giang Siêu nhìn Hách Liên Phấn và Hách Liên Khang, thấy sự hả hê trên mặt bọn họ, hắn quỷ dị cười nói: “Không thế nào cả, chỉ cần giết các ngươi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết...”
Khi nói những lời này, Giang Siêu chỉ cách cha con Hách Liên Khang mười mấy mét, khoảng cách chỉ gần năm mươi mét, hắn chỉ mất không đến một phút cũng đi đến bên cạnh rồi.
Khoảng cách này, đủ rồi.
Cha con Hách Liên Khang ở đối diện nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã há hốc miệng cười lớn, bọn họ không nghĩ đến lại có người Bạch tộc dám nói chuyện với bọn họ như vậy.
Thật sự là không khác gì so với đi tìm chết, địa vị của bọn họ ở Bạch tộc bây giờ, đâu ai có thể lay chuyển được?
Không thấy được con gái của thủ lĩnh trước đã bị bọn họ ép đến mức này sao!