Người ở địa vị càng cao, càng muốn giành lợi ích cho mình, không ai thật sự làm được vì công vì dân.
Cha con Hách Liên Khang không hề quan tâm đến ý kiến của đám bình dân Bạch tộc.
Chính vì vậy, bọn họ mới dám ở ngay đây, công khai dùng những tội danh buồn cười đi hỏi tội A Thi Mã.
Và đám tộc lão lại thừa nhận những tội danh kia, những tội danh kia cũng khơi dậy oán hận với A Thi Mã ở trong lòng đám tộc lão.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của cha con Hách Liên Khang, vẻ phức tạp trên mặt đám tộc lão biến thành bực. bội, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt thù hận.
vậy hả, để ta coi ngươi muốn trừng phạt ta thế nào?”
A Thi Mã không giải thích, bởi vì giải thích là vô dụng.
Nàng ta thật sự tò mò muốn biết cha con Hách Liên Khang định đối phó nàng ta thế nào.
Đồng thời, nàng ta nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt dò hỏi.
Nàng ta không biết tại sao Giang Siêu còn chưa ra tay.
Có điều, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nàng ta, Giang Siêu sẽ không ra tay trước khi thật sự nắm chắc, cũng là điều dễ hiểu.
Sự thật là Giang Siêu không ra tay, vì khoảng cách hiện giờ của hẳn cách khá xa cha con Hách Liên Khang, hơi khó để giết chết bọn họ.
Tâm băn của súng lục là khoảng năm mươi mét.
Lúc này hẳn và cha con Hách Liên Khang cách nhau hơn năm mươi mét.
Tuy rằng vẫn có thể bản trúng, nhưng mà một khi bắn hụt, cha con Hách Liên Khang kịp thời phản ứng là sẽ bỏ chạy, khi ấy sẽ rất khó để tìm cơ hội giết chết bọn họ.
Lỡ như xui xẻo thì cả đám Giang Siêu đều sẽ chết ở đây.
Vậy nên Giang Siêu đang đợi, đợi đi đến khoảng cách tốt nhất để bắn súng.
Hắn phải giết chết bọn họ trong một lần, không để bọn họ có bất cứ cơ hội nào.
Trên đài cao, Hách Liên Phấn nghe vậy thì mặt mày lộ vẻ. nghiền ngẫm, nhìn về phía A Thi Mã với ánh mắt gian dâm, nói: “Trừng phạt thế nào hả? Rất đơn giản, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là gả cho ta, ta sẽ xin đám tộc lão cho ngươi một cơ hội để hối cải làm người, hai là xử lý theo tộc quy, đánh gãy tay chân ném ra khỏi tộc... mặc kệ ngươi sống chết...”
Nói đến lời cuối cùng, giọng điệu Hách Liên Phấn mang theo vẻ lạnh băng và uy hiếp.
Nghe vậy, trong mắt A Thi Mã hiện lên vẻ giận dữ, đám người Bạch tộc cũng giận dữ nhìn Hách Liên Phấn.
Bọn họ. không ngờ là hắn ta lại có thể vô sỉ đến mức ấy.
Hắn ta thế mà lợi dụng buổi hỏi tội A Thi Mã, bắt buộc A Thi Mã nghe lời.
Nếu A Thi Mã không nghe lời thì kết quả sẽ là bị chém gãy tay chân ném ra khỏi Bạch tộc.
Loại kết quả này chẳng khác gì bảo A Thi Mã đi tìm chết.
A Thi Mã không có tay chân, không bằng chết cho rồi.
Còn nếu A Thi Mã muốn sống, thì phải nghe lời Hách Liên Phấn, gả cho Hách Liên Phấn.
A Thi Mã tức giận run rẩy cả người, trong nhất thời không biết nên mắng lại như thế nào.
Cùng lúc đó, đám hộ vệ ở xung quanh bắt đầu sáp lại gần A Thi Mã.
Thấy cảnh này, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ kiên quyết. Bây giờ không thể đợi nữa, nếu còn đợi nữa thì kết cục của A Thi Mã sẽ rất thê thảm, và đám người đi theo A Thi Mã là bọn họ cũng sẽ không tốt đẹp gì.
Hản gật nhẹ đầu với A Thi Mã, rồi bước lên một bước, nói với cha con Hách Liên Phấn: “Thật ra thì vẫn còn một lựa chọn nữa...”