Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa An Tây phủ và Bình Nguyên phủ có lác đác vài tòa thành nhỏ, trong đó Đông Hình Quan là chỗ thích hợp nhất để nghênh chiến quân Khiết Đan.

Sở dĩ chỗ đó có tên Đông Hình Quan là bởi vì chỗ này chia Bình Nguyên phủ và An Tây phủ ra làm đôi, muốn đi vào An Tây phủ thì bắt buộc phải đi qua Đông Hình Quan.

Cửa quan này được xây ở giữa hai ngọn núi lớn, vừa vặn trấn giữ con đường giữa hai phủ.

Bây giờ, chảc hẳn quân Khiết Đan đã phái quân tiên phong chiếm giữ Đông Hình Quan rồi.





Dù gì đây cũng là nơi bọn họ phải đi qua để tấn công vào An Tây phủ, nếu không chiếm được Đông Hình Quan, chỉ sợ rất khó tìm được cơ hội tấn công An Tây phủ.

Cho dù đi đường vòng thì cũng mất thời gian cực kỳ.

Vả lại, khu vực đó núi cao rừng rậm, không cẩn thận thì sẽ lạc đường.

Không phải người bản địa, căn bản không dám đi đường vòng.

Lấy hai vạn người đi canh giữ Đông Hình Quan thì lại hơi lãng phí.

Giang Siêu chia năm ngàn người ra, gần một vạn năm ngàn người còn lại thì chia thành ba đường mai phục ở mấy chỗ cao đăng sau Đông Hình Quan.

Cho dù quân Khiết Đan công phá được Đông Hình Quan, thì chào đón họ sẽ là những lượt tấn công phủ đầu.

Thậm chí mười mấy vạn quân Khiết Đan sẽ phải ở nơi này.

Giang Siêu cho Đông Ly Sơn, Nam Minh Đồ, Bắc Quỳnh Phương mỗi người dẫn năm nghìn quân chia theo ba góc tạo thành hình cái túi mai phục ở Đông Hình Quan.

Mình thì dẫn theo năm nghìn quân Con Cháu, chuẩn bị đi thăm dò tình hình của Đông Hình Quan, nếu Đông Hình Quan bị chiếm, hẳn sẽ nghĩ cách giành lại Đông Hình Quan.

Vào lúc Giang Siêu dẫn theo năm nghìn quân Con Cháu chạy tới Đông Hình Quan, quân Con Cháu mai phục ở ba con đường còn lại trước Quan.

Từ bốn phía ở An Tây phủ, ba vạn quân Đại Triệu xông tới, bọn họ là quân do hoàng đế và Trịnh An phái tới định chặn đường Giang Siêu.

Chỉ có điều, tốc độ hành quân của quân Con Cháu quá nhanh, đợi khi bọn họ đuổi đến An Tây phủ, Giang Siêu đã vượt qua An Tây phủ, trực tiếp hướng về phía Đông Hình Quan.

Bốn cánh quân Đại Triệu hợp lại một chỗ, tổng binh lực cộng lại có hơn hai mươi vạn quân. Bọn họ được bốn vị tri châu chia ra thống lĩnh.

Hoàng đế đã điều động binh mã của bốn Châu Phủ tới. Mục đích chính là nghĩ cách giết chết Giang Siêu.

Tất nhiên, cách tốt nhất chính là khiến cho Giang Siêu giao ra binh quyền.

Thế là bọn họ lấy binh mã của bốn châu ra đe dọa Giang Siêu.

Nếu Giang Siêu biết mình một lòng tới đây chặn địch, hoàng đế không những không giúp thì thôi, lại còn ngấm ngầm ngáng đường, không biết hẳn sẽ nghĩ thế nào.

"Hoàng Tri Châu, Lục Tri Châu, Trần Chi Châu, chuyến này. bệ hạ có lệnh, để chúng ta bao vây quân Con Cháu, rồi nghĩ cách dẫn Giang Siêu tới gặp chúng ta, tốt nhất là nhân dịp này bắt lấy Giang Siêu, rồi trị hẳn tội danh xuất binh đánh trận không tận tâm.

Hoặc là cho hắn tội danh chiến đấu thụ động tiêu cực. Bệ hạ đã nói rồi, sinh sát mặc chúng ta tùy ý quyết định"

Bốn vị tri châu nhìn nhau, một vị tri châu trong số đó nhìn sang ba vị tri châu khác ở phía đối diện rồi nói.

"Những lời mà Lương Tri Châu nói, ta cũng đồng ý, nhưng Giang Siêu kia đã đi về phía Đông Hình Quan rồi, chẳng lế ta cũng phải đi theo tới Đông Hình Quan bức bách sao!"

Cái vị được gọi là Hoàng Tri Châu bày ra vẻ mặt ý vị sâu xa.


"Đúng vậy, chúng ta bảo trị Giang Siêu kia tội chiến đấu thụ động tiêu cực, nhưng người ta còn tích cực hơn cả chúng. †a, vả lại lúc này Giang Siêu đang chống lại quân Khiết Đan, nếu chúng ta ngấm ngầm ngáng đường, lẽ nào không sợ cho. quỷ Khiết Đan kia được hời à!"


Vẻ mặt Lục Tri Châu hiện ra sự căm phẫn, hắn ta lạnh lùng nói.


Nghe giọng điệu của hẳn ta, có vẻ hẳn ta rất bất mãn với mệnh lệnh của hoàng đế.


Suy cho cùng, hoàng đế ngu ngốc, không có đại nghĩa gì đáng nói, nhưng quan viên dưới quyền ông ta thì không phải ai cũng là hạng người không biết đại nghĩa.


Bằng không, e là Đại Triệu đã sụp đổ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ.


Chí ít, bốn vị Tri Châu trước mắt, ngoại trừ Lương Tri Châu chuyền lời của Hoàng Đế ra, ba vị Tri Châu còn lại đều phê bình kín đáo đối với Hoàng đế.


"Lương Tri Châu, cho dù đây là mệnh lệnh của bệ hạ, nhưng giờ đây quốc nạn đang ở trước mặt, bản quan thật sự không làm được chuyện bán đứng đại nghĩa của nước mình và bán đứng đại nghĩa dân tộc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK