Khi đến chân núi, con ngựa vẫn còn. Hiển nhiên Tô Nguyệt Nhi không cưỡi ngựa về, nàng ấy để lại ngựa cho Giang Siêu.
Giang Siêu cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía cửa Đông, chẳng qua khi ánh mắt của hăn lướt nhìn về phía cửa Tây trong mắt đột nhiên lộ ra sự kinh ngạc.
Lúc này đã gần trời sáng rồi, Bạch Liên quân lại có sự chuyển động khác thường rõ rệt, lẽ nào bọn họ muốn nhân lúc nửa đêm để phát động công kích với quân Con Cháu.
Nhưng rất nhanh Giang Siêu đã phủ nhận suy nghĩ này, bởi vì hắn nhìn thấy Bạch Liên quân đã theo thứ tự bắt đầu rút lui rồi.
Ngay vào lúc này phía bên phải truyền đến tiếng động nhẹ, Giang Siêu nhanh chóng nhìn qua đó, chỉ thấy trong bóng tối có không ít người đã đến gần phía bên đâu.
Nguyên nhân bởi vì vị trí đang đứng của Giang Siêu, những người đang đến gần đó vậy mà không phát hiện sự tồn tại của hắn.
Giang Siêu trong đám người đó nhìn thấy mấy người Đông Ly Ưng và tộc Dạ Lang. Phía trước đang đẩy hai cây pháo lớn còn không ít người đang khiêng pháo cối.
Tuy không nhìn rõ có bao nhiêu người đến, ít nhất e là cũng có hơn nghìn người.
Giang Siêu đột nhiên biết bọn họ có lẽ đến để cứu bản thân, tiện thể có thể muốn khiến cho Bạch Liên quân đó tan nát,
Hắn từ trên ngựa nhảy xuống, bóng dáng lên xuống vài cái đã nhảy đến chỗ của đám người Ly Đông Ưng đứng.
Hắn đột nhiên xuất hiện khiến cho sắc mặt của đám người Ly Đông Ưng thay đổi, cả đám quân Con Cháu đột nhiên chuẩn bị chiến đấu.
“Là ta...” Giang Siêu không đợi đại quân ra tay đã nhanh chóng thấp giọng quát nhẹ.
Đám Đệ Tử quan lúc này mới nhìn rõ là Giang Siêu, mấy người chiến sĩ Đông Ly Ưng của tộc Dạ Lang tràn đầy sự vui vẻ.
“Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng bình an rồi, lo lắng chết ra rồi nếu như ngài có chuyện gì e là chúng ta không có cách nào khai báo với tộc vương!” Đông Ly Ưng nhanh chóng đi lên nhìn Giang Siêu, kiểm tra hết thảy.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự quan tâm, đám người Đông Ly Sơn cũng đi theo đến kiểm tra thử.
Phía sau một đám Tử Đệ nhìn thấy Giang Siêu trở về, vẻ mặt của tất cả đều vui mừng, mọi người dường nhìn tìm được người đáng tin cậy vậy.
“Đừng nói mấy này trước, sao các ngươi lại qua đây rồi?!” Giang Siêu cắt ngang lời hỏi quan tâm của mọi người, nhìn về phía Đông Ly Ưng nói.
“Bọn ta đoán rằng có lẽ tiên sinh bị người của Bạch Liên quân bắt rồi, vì để cứu tiên sinh bọn ta quyết định đánh lén Bạch Liên quân vào ban đêm, quân Con Cháu đã chia thành năm đường chuẩn bị xuất kích rồi, nếu như có thể đánh hành động khi bọn chúng không đề phòng thậm chí đêm này đã có thể đánh tan Bạch Liên quân.”
Đông Ly Ưng nhanh chóng trả lời.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin lại nói với Giang Siêu về cách bố trận của bản thân.
Quân Con Cháu ở năm hướng cùng nhau nổ pháo, sau đó ba đường xuất kích trước, hai đường còn lại tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Khi vào tờ mờ sáng vào lúc mọi người đang mệt mỏi nhất, cho dù là Bạch Liên quân lúc này mới vừa thức dậy nhưng trong màn đêm bị pháo lớn nổ mấy cái e rằng cũng sẽ sợ đến vỡ mật.
Đến lúc đó chắc chăn sẽ đại loạn, muốn dùng năm nghìn để đánh một trăm nghìn, tuyệt đối rất đơn giản.
Giang Siêu nghe xong nhìn về phía Bạch Liên quân, mắt của hắn lộ ra chút phức tạp Đông Ly Ưng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này ngay cả thở cũng không dám thở nhìn về phía Giang Siêu.
Hắn ta tuy đối với chiến lược bố trận của bản thân có đủ tự tin nhưng mà cao thư như Giang Siêu ở ngay trước mắt, hắn †a cũng có chút ít không dám khẳng định.