theo mưi ệ đi về phía Khâm Thiên Giám, trên đường đi, bách tính biết chuyện đều đi ra hai bên đường vui vẻ đưa tiễn.
Nét mặt của mọi người tràn ngập sùng bái và kích động.
Danh tiếng của Giang Siêu đã lên đến đỉnh cao trong dân gian, cơ hồ mọi bách tính đều yêu quý và kính trọng hẳn.
Nếu mà tính ra thì e là ngay cả hoàng đế cũng không có uy tín bằng Giang Siêu.
Trên đường cái, mọi người hô to tước hiệu của Giang Siêu.
Sự nhiệt tình dâng cao, đến nỗi còn hơi tắc đường rồi...
Cách đó không xa, Trịnh An ngồi trong kiệu tỏ vẻ phẫn nộ và lạnh lùng.
Khóe miệng ông ta nhếch lên vẻ trào phúng.
"Tiểu tử, bây giờ cho ngươi đắc ý một lúc, đợi đến khi vào Khâm Thiên Giám, mọi việc sẽ không còn theo ý ngươi nữa đâu.
Bản cung có trọng binh đang đợi ngươi, hoàng đế cũng có trọng binh đang đợi ngươi, lần này ngươi có chạy đằng trời."
Ông ta rì rầm nói, rồi quay đầu nhìn ra ngoài kiệu.
Ông ta hỏi thân tín của mình: "Binh lực bên Cấm vệ quân đã đến rồi chứi"
Thân tín của ông ta vội vàng trả lời: "Đã đến rồi ạ, xin Công gia yên tâm, lần này ti chức điều động toàn binh cầm giáo dài, quân bên phía hoàng đế điều tới cũng là quân cầm giáo dài, Giang Siêu có lợi hại đi chăng nữa thì với tám nghìn Cấm vệ quân, bọn họ có đè cũng đè chết người rồi."
"Thế thì tốt, chúng ta đi thôi! Đi nhìn xem tên tiểu tử đó chết như thế nào... nghĩ đến chuyện sắp giết chết được thắng nhóc đó, bản công mừng lắm! Ha ha..."
Cười ha ha xong, ông ta bảo kiệu phu nâng kiệu đi tiếp, chẳng mấy chốc bọn họ đã đi về phía Khâm Thiên Giám.
Lần này, Trịnh An và hoàng đế lại lựa chọn ngấm ngầm hợp tác với nhau.
Chỉ có điều, sau trận hợp tác này thì chính là mưu mô, hoàng đế tính toán đến lúc đó sẽ đổ tội danh giết Giang Siêu lên đầu Trịnh An, Trịnh An thì mưu mô đổ tội danh này cho hoàng đế.
Tóm lại, bọn họ phải cho bách tính một câu trả lời thỏa đáng, còn về chuyện ai sẽ trở thành kẻ xui xẻo này thì phải xem bọn họ thi triển thủ đoạn ra sao đã.
Bên Giang Siêu, dưới sự ủng hộ nồng nhiệt của bách tính, bọn họ từ từ đi đến Khâm Thiên Giám, những bách tính này nghe tin Giang Siêu được phong công nên tới.
Ở một chỗ cách đó không xa, Tô Văn và con gái Tô Yên Nhiên nhìn thấy tình hình ở bên này, ông ta cảm khái nhưng cũng thở dài.
"Giang Siêu đúng là một người tài, một người anh hùng, chỉ có điều hắn được nhân dân ủng hộ như vậy, không phải là chuyện tốt.
Công cao lấn áp chúa, từa xưa đến nay không ai có kết cục tốt. Lão phu đã cố hết sức rồi, haiz... ngươi sống hay chết, phải xem ý trời rồi."
Lúc này, Tô Yên Nhiên đứng bên cạnh läc đầu nói: "Cha, †a nghĩ lần này Giang Siêu chắc chẳn có thể thong dong rời đi không gặp nguy hiểm. Ta tin hản..."
"Ừ... sao lại nói vậy!" Tô Văn ở bên cạnh nghe vậy, lập tức thấy hứng thú.
Đây là lần đầu tiên ông ta thấy con gái nói giúp cho một người như này. Trước giờ chưa có bất kỳ một nam nhân nào có thể lọt vào mắt con gái ông ta.
"Nói thế nào nhỉ, dựa vào trực giác của nữ nhân, với cả sự tự tin và khí phách mà hẳn thể hiện ra.
Nếu hắn không có cách đối phó, thì dưới tình huống biết chắc sẽ chết, có lẽ hẳn cũng không dám đi tới nơi hẹn.
Hắn còn dám nói rằng trong thiên hạ này không ai có thể giết được hắn."
Tô Văn nghe vậy thì khế lắc đầu, nhưng sau lại nhíu mày.
"Tuy Giang Siêu thực lực bất phàm, nhưng theo như lão. phu được biết, trong cung có vị lão nhân kia, thực lực của ông †a sâu không lường được, nếu Giang Siêu mà sơ ý, thì e sẽ lật thuyền trong mương.
Tô Văn vừa dứt lời, mặt Tô Yên Nhiên biến sắc, nàng ta lập tức thấy lo lắng, nàng ta đứng lên muốn đi nói cho Giang Siêu biết.
Đáng tiếc, phía trước bị vây kín đến nỗi con kiến chui không lọt, nàng ta hoàn toàn không đến được trước mặt Giang Siêu.
Thậm chí nàng ta có hô to lên thì có khi Giang Siêu cũng không nghe thấy được.
Nàng ta đành phải cho xe ngựa của nhà mình tiến lên, nàng ta đang xem xem liệu mình có tìm được cơ hội nhắc nhở Giang Siêu lúc ở trong Khâm Thiên Giám không.