Giang Siêu đưa mọi người tới gần quan sát những tòa nhà cao tầng đủ màu cùng với những dải xanh ở hai bên, ngoài ra còn có đường phố sạch sẽ.
Nhà cửa được xây dựng ngăn nắp, trật tự, có rất nhiều nhà xưởng, công xưởng và khu vực huấn luyện của quân Con Cháu.
Mọi người nhìn mà hoa mắt, đồng thời càng tràn ngập lòng tin với Giang Siêu.
Nếu Giang Siêu không thể hoàn thành đại sự, vậy khắp thiên hạ này không ai có thể thành đại sự được.
Sau khi sắp xếp mọi người ở lại dịch quán tiếp đãi, Giang Siêu quay về lại nhà mình.
Lúc này, mọi người trong nhà đều đang đợi hắn quay về.
Trừ hai tỷ muội Tô Miên Miên ra, Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng ở trong nhà.
Những nữ hộ vệ của Tống Ninh Tuyết đều trở thành nữ hầu bình thường ở trong nhà.
Tất cả mọi người cùng phụ trách mọi việc trong nhà do Tống Tiểu Nhã dẫn đầu.
Thấy Giang Siêu đã quay về, Tô Miên Miên vội vàng ôm nhi tử ra nghênh đón hắn.
Phía sau còn có Đông Ly Nguyệt đang ôm nữ nhi. Sau đó là Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.
Hai nàng cũng không đi cùng người nhà mình, bây giờ, người mà các nàng lo lắng chính là Giang Siêu.
Nghe tin Giang Siêu sắp đi xa, ngoài miệng cả bốn người đều không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.
Ở thôn Kháo Sơn có quân Con Cháu, cộng thêm toàn bộ Ninh châu phủ, nơi này chính là địa bàn của Giang Siêu. T
ri châu Mộ Dung Cung cũng đã trở thành môn hạ của Giang Siêu từ lâu.
Ở Ninh châu phủ, Giang Siêu sẽ rất an toàn, không ai dám đụng tới hắn.
Nhưng khi rời khỏi Ninh châu phủ, toàn thiên hạ này có rất nhiều người muốn lấy mạng Giang Siêu.
Có thể tưởng tượng ra một khi Giang Siêu ra ngoài sẽ có bao nhiêu nguy hiểm.
“Đương gia, khi nào chàng sẽ đi...”
Tô Miên Miên đi tới trước mặt Giang Siêu, đưa tay lên nhẹ nhàng phủi bụi bặm trên người Giang Siêu.
Ở trước mặt người ngoài, Tô Miên Miên gọi Giang Siêu là tướng công.
Nhưng khi ở riêng, nàng vẫn thích gọi Giang Siêu là đương gia. Đây là hồi ức đẹp nhất trong lòng nàng.
“Ca ca, huynh đưa Tiểu Thảo đi cùng có được không... Tiểu Thảo muốn đi chơi với ca ca...”
Tô Tiểu Thảo cũng đi tới bên cạnh Giang Siêu. Cô bé ngẩng chiếc đầu nhỏ nhắn lên, gương mặt tràn ngập không nỡ và trông mong nhìn Giang Siêu.
Cô bé đa phần đều gọi Giang Siêu là ca ca, rất ít khi gọi Giang Siêu là tỷ phu.
Có lẽ do trước đây Giang Siêu để cô bé gọi mình là ca ca, cô bé gọi vậy thành thói quen.
Cũng có thể xưng hô ca ca này có ý nghĩa đặc biệt với cô bé.
Giang Siêu đỡ cô bé đứng lên, nhẹ nhàng võ đầu cô bé, vô cùng cưng chiều nói: “Đợi khi nào ca ca có thời gian sẽ đưa muội tới Ninh châu phủ chơi có được không! Lần này ca ca có việc, không thể đưa Tiểu Thảo đi được”
Thời gian gần đầy, mặc dù Giang Siêu đều ở lại thôn Kháo Sơn, nhưng phần lớn thời gian hắn đều có việc phải làm, Tiểu Thảo cũng phải học tập.
Vì vậy, thời gian Tiểu Thảo ở bên cạnh Giang Siêu cũng không phải rất nhiều. Tuy nhiên, tiểu nha đầu này rất ỷ lại Giang Siêu, chỉ cần có thời gian, cô bé liền đi tới chỗ Giang Siêu.
Sau khi nghe thấy Giang Siêu nói vậy, trong mắt tiểu nha đầu có vẻ tủi thân, còn rơi nước mắt vì không nỡ, cô bé ngoan ngoãn gật đầu với Giang Siêu.
“Có cần ta đi cùng với chàng không?”
Lúc này, Đông Ly Nguyệt đi tới, gương mặt tràn ngập lo lắng nhìn Giang Siêu.
Nàng và Tô Miên Miên giống nhau, đều không hỏi Giang Siêu đi làm gì, làm thê tử của Giang Siêu, cho dù Giang Siêu làm gì, các nàng đều sẽ âm thầm ủng hộ hắn.
Tô Miên Miên hỏi Giang Siêu thời gian rời đi là để chuẩn bị tốt mọi thứ lúc hắn ra ngoài. Đông Ly Nguyệt lại càng muốn cùng Giang Siêu mạo hiểm.
Với thực lực của nàng vẫn có thể làm được điều này.
Chỉ là thân phận của nàng không cho phép. Nếu nàng đi cùng với Giang Siêu, chỉ sợ Dạ Lang Tộc bên kia sẽ rối loạn.
“Tiểu Hy không thể rời khỏi nàng, nàng ở nhà đi, lần này ta tới nước Thục một chuyến, chừng ba tháng sau mới quay về. Mọi việc trong nhà sẽ giao lại cho bốn người các nàng.”
Giang Siêu lắc đầu với Đông Ly Nguyệt, sau đó nhìn sang bốn cô gái.
Cuối cùng, hắn đưa tâm mắt nhìn về phía Tô Miên Miên nói.
“Không cần phải chuẩn bị hành lý, ta còn phải đi quân doanh một chuyến. Cần thứ gì, bên kia sẽ chuẩn bị.”