Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế tử nói đùa rồi, tiểu nữ tử liễu yếu đào tơ, cũng không dám trèo cao” Diệp Thanh Ảnh lạnh lùng nhìn về phía Tống Chân, nhàn nhạt từ chối.

Không phải người nào nàng ấy cũng nhìn trúng cả, cho dù Tống Chân có anh tuấn tiêu sái và gia thế bất phàm đi nữa cũng thế.

Đối với Diệp Thanh Ảnh, người trước mặt này chỉ là hạng người cái ăn chơi trác táng mà thôi. Dựa vào bối cảnh gia đình mới ra dáng người, nếu không có thân phận bối cảnh thì hắn ta cũng chỉ là một bao cỏ.

Nếu như so bản lĩnh thật sự, có lẽ chỉ một ngón tay của Giang Siêu thôi, hắn ta cũng không sánh nổi. Trừ khi mắt nàng ấy mù thì mới có thể coi trọng loại người này.

Tống Chân nghe thế, vẻ mặt vốn dĩ còn rất chờ mong trong nháy mắt lạnh hẳn xuống, hắn ta không ngờ Diệp Thanh Ảnh lại từ chối mình.

Cho dù là thanh danh hay là gia thế, thậm chí là diện mạo, người có thể so sánh được với hẳn ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hẳn ta thật sự không hiểu nổi, vì sao Diệp Thanh Ảnh lại không để mình vào mắt.

Nghĩ đến chuyện bị Diệp Thanh Ảnh từ chối một cách dứt khoát đến vậy, không hiểu sao trong lòng Tống Chân bỗng dâng lên cảm giác tức giận.

“Diệp tiểu thư, nếu cô đã nói như thế, vậy cũng đừng trách †a không màng tình cảm, nếu thật sự muốn truy cứu thì bên Châu phủ, sản nghiệp của cửa hàng Đại Đông đều phải chắp tay nhường lại đấy.”

Tống Chân lạnh lùng lên tiếng uy hiếp, nói đến đây, hắn ta lộ vẻ mặt nghiền ngẫm rồi nói tiếp:

“Ta nghe nói, hội trưởng của cửa hàng Đại Đông, cũng chính là phụ thân của cô sắp sửa nghỉ hưu rồi, về vấn đề người thừa kế, Diệp tiểu thư hẳn là hiểu rõ ràng hơn bổn thế tử, nếu như bởi lý do này mà cô ném đi sản nghiệp ở Châu phủ, vậy thì sợ là cửa hàng Đại Đông của cô sẽ bị từ bỏ đấy.”

Câu nói của hắn ta vừa thốt ra, sắc mặt Diệp Thanh Ảnh nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Thật ra mỗi câu của Tống Chân đều đâm vào chỗ đau của nàng ấy. Cửa hàng Đại Đông là của Diệp gia nàng ấy, nhưng Diệp gia không chỉ có riêng một nhánh nàng ấy. Đại nghiệp của Diệp gia lớn, ngoại trừ dòng phụ ra thì dòng chính còn có ba phòng.

Đại phòng các nàng cũng chỉ có một mình nàng ấy mà thôi, nên phương diện thừa kế sẽ có khó khăn. Nhị phòng và tam phòng đều muốn đạt được quyền khống chế cửa hàng Đại Đông.

Nếu như Diệp Thanh Ảnh là nam nhị, thì vấn đề quyền thừa kế hẳn là sẽ không bị quấy nhiễu. Nhưng nàng ấy thân là nữ nhân nên muốn kế thừa thì sẽ có điều khó khăn.

Thứ nhất, nàng ấy cần phải tuyển một người ở rể. Thứ hai, nàng ấy cũng cần phải có năng lực khiến người ta thần phục. Hai điểm này Diệp Thanh Ảnh đều không có được sự công nhận.

Vấn đề người ở rể không giải quyết được, bây giờ, nếu lại đánh mất sản nghiệp ở Ninh Châu phủ, vậy thì sợ là Diệp Thanh Ảnh sẽ hoàn toàn vô duyên với vị trí người thừa kế.

Từ lúc bät đầu Nguyên Vương hợp tác cùng Diệp Thanh Ảnh, có lẽ đã muốn dùng chuyện này để ép Diệp Thanh Ảnh rồi. Nếu nàng không đi vào khuôn khổ, sẽ mất đi tư cách người thừa kế.


Kết quả cuối cùng cửa hàng Đại Đông sẽ hoàn toàn bị Nguyên Vương thôn tính và trở thành quân cờ tranh bá của hắn.


Trong chuyện lần này, thậm chí có thể còn có bóng dáng của nhị phòng và tam phòng ở trong đó, e là bọn họ muốn nhân cơ hội này làm Diệp Thanh Ảnh mất đi quyền thừa kế.


Khó trách thợ nhuộm vải của cửa hàng Đại Đông lại bị thu bán.


“Bỏ qua sao? E là thế tử phải thất vọng rồi, chỉ cần có Diệp Thanh Ảnh ta ở đây một ngày, thì cửa hàng Đại Đông sẽ thuộc quyền khống chế của ta, ai cũng không cướp được, mà cũng đừng hòng cướp! Thế tử, trà của ta đã nguội rồi nên không chiêu đãi ngài nữa, mời ngài trở về đi!”


Diệp Thanh Ảnh lạnh lùng đứng dậy, giọng điệu khí phách nói với Tống Chân. Nàng ấy vừa mở miệng đã bắt đầu đuổi người, không hề cho vị thế tử này một chút mặt mũi nào.


Tống Chân nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt hiện vẻ giận dữ. Hắn ta đứng dậy nhìn về phía Diệp Thanh Ảnh, quạt xếp trên tay cũng nhanh thêm vài phần.


Hắn ta rất muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, khóe miệng còn treo một tia nghiền ngẫm, châm chọc nói: “Hy vọng đến lúc đó Diệp tiểu thư vẫn còn có thể cười được. Ta chờ mong cái ngày Diệp tiểu thư tới cầu xin ta”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK