Chương 86: Hình như tôi thật sự thích anh rồi
Mặc dù hai chị em Vân Mộc Thanh đã sớm có chuẩn bị tâm lý với mức độ xa hoa của biệt thự Hải Đường Uyển này, nhưng khi bọn họ tự mình bước vào trong vẫn bị phong cách trang trí xa hoa của nó làm giật mình.
Như đang nằm mơ vậy, hoàn toàn không dám tin.
Sở Phàm bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho quản lý tài sản kêu bọn họ đưa giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất lên.
Ba chữ Vân Mộc Thanh trên dòng chủ hộ vô cùng chói mắt như phát ra ánh sáng vậy.
“Người đẹp, chồng cô thật sự rất yêu cô đó, căn biệt thự Hải Đường Uyển này chính là căn biệt thự xa hoa nhất của khu Giang Lăng chúng tôi, nếu nó xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất đâu”.
Giám đốc quản lý tài sản xinh đẹp vô cùng ngưỡng mộ cảm thán: “Trên đời này có mấy người đàn ông ra tay hào phóng và thật lòng như thế chứ? Thật đúng là hâm mộ cô”.
Đan Đan chạy chậm qua, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, bố cháu yêu mẹ cháu nhất”.
Cô bé đảo mắt qua lại, sau đó bĩu môi: “Không đúng, yêu nhất là Đan Đan, sau đó mới là mẹ, hì hì”.
Mọi người không khỏi cười vui vẻ, Vân Mộc Thanh đỏ mặt lén nhìn Sở Phàm, hơi căng thẳng và cảm động.
Giám đốc xinh đẹp bên quản lý tài sản trò chuyện vài câu rồi tạm biệt, Vân Mộc Văn nhìn căn biệt thự xa hoa này, thật sự sắp hoa cả mắt, cô ấy liên tục nói:
“Anh rể, anh đúng là không có tính người, căn biệt thự rộng như vậy phải mất bao nhiêu tiền chứ?”
Sở Phàm nhìn thoáng qua, không mặn không nhạt nói: “Hình như là hơn năm mươi triệu”.
“Nếu cộng thêm vườn hoa, núi giả, sân gôn, bể bơi,… ở phía sau, cũng chỉ có ba trăm triệu hay sao đấy?”
Cũng chỉ…
Ba trăm triệu?
Vân Mộc Văn ôm tim, ra vẻ đau đớn nói: “Em đau khổ quá, khó chịu quá, ghen tị quá…”
“Chị, chúng ta là chị em với nhau, vì sao chị có người tặng biệt thự lớn tận ba trăm triệu, còn em lại là chó độc thân đáng thương, không ai hỏi han chứ, ông trời bất công mà”.
Vân Mộc Thanh trừng em gái mình một cái, trong lòng cũng hơi căng thẳng và kích động, tất cả chuyện này tựa như một giấc mơ vậy.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Sở Phàm, cái này… cái này quá đắt tiền, anh đổi lại tên chủ nhà đi, tôi… tôi không nhận được đâu”.
Một tháng nay, Sở Phàm đã giúp cô rất nhiều, trả giá vì cô rất nhiều rồi, sao cô có thể yên tâm thoải mái nhận căn nhà cao cấp trị giá ba trăm triệu này được?
Sở Phàm lại kiên định nói: “Dù là món quà đắt tiền bao nhiêu, em đều có thể nhận được, vì đây là thứ em nên có”.
“Nhà họ Vân đuổi hai mẹ con em ra khỏi nhà, vậy anh sẽ cho hai mẹ con một căn nhà mới càng xa hoa và rộng lớn hơn, phải khiến cho bọn họ hâm mộ, hối hận vì hành động của mình lúc trước”.
Sở Phàm dịu dàng nói, lại chứa đầy tự tin và khí phách: “Đây… chỉ mới là bắt đầu mà thôi”.
Trong nháy mắt, trái tim Vân Mộc Thanh chợt thấy run rẩy như có dòng điện chạy qua, trong lòng cô chua xót mà cảm động, đôi mắt cũng dần ướt át.
“Hu hu hu, em chịu không nổi, em ghen tị chết mất…”
Vân Mộc Văn nằm xuống sofa lăn lộn, trên khuôn mặt cô ấy đầy vẻ chua xót, uất ức lau nước mắt: “Hai anh chị đừng có show ân ái, rải thức ăn cho chó quá đáng như vậy được không, xin hai anh chị nghĩ đến cảm nhận của chó độc thân ở bên cạnh chút đi?”
“Em chỉ là một con chó độc thân ngốc nghếch đáng yêu mà thôi, vì sao hai người cứ phải ba lần bảy lượt làm tổn thương em chứ, vì sao!”
“Dì út, dì so sánh như thế là không đúng rồi”, Đan Đan chớp đôi mắt to, nghiêm túc phổ cập khoa học: “Cô giáo từng nói, chó chỉ sống lâu được mười mấy năm thôi, năm nay dì đã hai mươi tuổi, chó ở độ tuổi này đã sớm chết già rồi”.
“Ừm, không bằng dì nói là “rùa độc thân” đi, như vậy có thể sống lâu hơn một chút đó”.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh đã cười ngặt nghẽo, thắt lưng cũng không thẳng lên nổi.
Xoạc…
Vân Mộc Văn cảm thấy mình như bị chém mạnh một dao, trái tim nhỏ hoàn toàn chia năm xẻ bảy, vô cùng lạnh lẽo.
Cô ấy tức giận bật dậy từ trên sofa, xoa khuôn mặt mũm mĩm của Đan Đan: “Cái đồ vô ơn nhà cháu, ba mẹ cháu ức hiếp dì, cháu cũng ức hiếp dì luôn có phải không?”
“Hừ, hôm nay một nhà ba người đã gây ra tổn thương vô cùng nghiêm trọng cho tâm hồn của cô gái xinh đẹp là em, vì thế ba người phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em!”
“Cho nên em quyết định muốn ở lại đây một năm rưỡi, bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của mình, ha ha, phòng ngủ chính là của em, không ai được giành với em hết”.
Vân Mộc Văn vô cùng hưng phấn, đi chân trần chạy lung tung khắp nhà, không ngừng hoan hô.
Đan Đan vỗ đầu, buồn bực uất ức, tức giận giậm chân.
Một cô bé đáng yêu thông minh trẻ tuổi vô song như cô bé, trước giờ đều luôn gài bẫy người khác, hôm nay lại bị gậy ông đập lưng ông, bị dì út gài lại!
Vân Mộc Thanh không ngừng cười to, con nhóc tinh ranh này sắp bị Sở Phàm chiều hư rồi, lúc nào cũng coi trời bằng vung.
Để Vân Mộc Văn nghịch ngợm trị con bé cũng tốt lắm.
Đan Đan và Vân Mộc Văn đùa giỡn chạy khắp nhà, tiếng hoan hô không ngưng vang lên.
Vân Mộc Thanh nở nụ cười ấm áp đứng trước cửa sổ sát đất trên tầng cao nhất nhìn xuống phong cảnh dưới núi, thầm nghĩ, mọi thứ hôm nay quá mộng ảo, khiến cô đến tận bây giờ vẫn không dám tim.
Hạnh phúc thế này thật sự là thứ mình đáng có được sao?
“Phong cảnh đẹp không?”
Lúc này, Sở Phàm đi tới, anh đưa cho Vân Mộc Thanh một ly cà phê tự pha thơm nức mũi, đứng trước cửa sổ cùng với cô, bình tĩnh nói:
“Đây là vị trí cao nhất so với mặt nước biển ở Giang Lăng, đứng từ đây nhìn xuống, ánh đèn mọi nơi, cảnh đẹp non sông đều nằm trọn trong mắt”.
“Chỉ tiếc bây giờ không phải mùa hoa, nghe nói đến lúc đó, hoa Hải Đường khắp núi đều sẽ nở rộ như đom đóm bay về phía bầu trời đêm, tựa như một biển hoa, khắp nơi đều là hương hoa Hải Đường!”
Vân Mộc Thanh ngơ ngác đứng nhìn, một tay chống má nghe Sở Phàm kể lại, trước mắt cô cũng không khỏi hiện lên phong cảnh xinh đẹp lãng mạn, biển hoa phiêu đãng, khắp nơi đều là hương hoa kia!
“Nơi này thật đẹp”, Vân Mộc Thanh mong mỏi nói một câu.
Sở Phàm thâm tình nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Nhưng trong mắt tôi, bất cứ một cảnh đẹp nào cũng không đẹp bằng em”.
“Hừ, không đứng đắn, lưu manh”, Vân Mộc Thanh bĩu môi, kiêu ngạo hờn dỗi một câu, nhưng lúc cúi đầu xuống, gò má lại dần trở nên đỏ ửng.
Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên cất lời, trong đôi mắt đẹp chứa đầy sự chân thành và biết ơn: “Sở Phàm, cảm ơn anh”.
Sở Phàm nghiêm túc nhìn vào mắt giai nhân, bốn mắt nhìn nhau: “Là tôi nên cảm ơn em mới phải”.
‘Cảm ơn tình cảm của em khiến tôi có cảm giác thoải mái và ngọt ngào của tình yêu’.
‘Cảm ơn tình mẹ và sự chung thuỷ của em, cảm ơn vì đã sinh cho tôi một đứa con gái đáng yêu và hiểu chuyện như Đan Đan’.
‘Cảm ơn sự tốt bụng và dịu dàng của em, khiến tôi lại lần nữa có hy vọng sống tiếp’.
Sở Phàm tiến lên ôm lấy vòng eo mềm mại của giai nhân, thân thể yêu kiều của Vân Mộc Thanh hơi run lên, chần chừ một lát, duỗi tay muốn đẩy anh ra để giữ khoảng cách, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Ánh sáng đầy trời chiều vào từ ngoài cửa sổ, dường như phủ thêm một tầng ánh sáng ấm áp cho cả thành phố.
Trong phòng, hai bóng người tựa sát vào nhau, đắm chìm trong ánh sáng, ánh nắng chiều gột rửa, cả hai đều yên tĩnh chờ đợi, lắng nghe…
“Mộc Thanh”, Sở Phàm há miệng, muốn nói với Vân Mộc Thanh tất cả mọi chuyện, rằng mình là bố ruột của Đan Đan, là người đàn ông cô gặp được trong quán bar năm năm trước, cũng là người chồng mà cô vất vả chờ đợi suốt năm năm.
“Hả?”
Vân Mộc Thanh chớp mắt, cười dịu dàng mà thiện lương.
“Không có gì”.
Sau đó, Sở Phàm lại im lặng, thở dài, vẫn không có can đảm bước ra một bước cuối cùng.
“Kỳ cục”.
Vân Mộc Thanh bĩu môi, kiêu ngạo quay đầu đi, cắn đôi môi đó, trong mắt hiện lên chút cô đơn và ưu sầu…
Nếu anh là bố ruột của Đan Đan, là người mình đau khổ chờ đợi suốt năm năm thì thật tốt biết bao.
Nếu người kia là anh, có lẽ mình sẽ tha thứ việc năm năm nay anh chẳng ngó ngàng tới, sẽ chấp nhận anh…
Vân Mộc Thanh thở dài một hơi, nỉ non một câu bằng giọng điệu nhỏ bé như tiếng muỗi, ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ:
“Sở Phàm, hình như em thật sự thích anh rồi”.