Chương 28: Cậu chủ đứng đầu Giang Lăng cũng chỉ có thế mà thôi
Lý Tử Duy quỳ xuống mặt đất, cơ thể run run rẩy rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, thấm ướt áo vest của anh ta.
Mấy ngày trước, tin tức Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải gặp tai ương khiến cho toàn thể giới thượng lưu Giang Lăng chấn động.
Chỉ trong một đêm, hơn một trăm đường chủ của hội thương mại Tứ Hải bị bắt vào tù, vài công ty bất động sản đang phát triển mạnh đột nhiên bị ngân hàng cắt đứt nguồn vốn, mười mấy bộ phận như Cục Thuế vụ, Công thương và Tòa án đồng thời niêm phong tất cả cơ sở kinh doanh của hội thương mại Tứ Hải, chỉ trong một đêm, hội thương mại Tứ Hải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Đến chỗ dựa của Mã Minh Nguyên ở trên tỉnh cũng bị người khác gửi bản tấu, liệt kê hơn ba mươi tội của ông ta, bị tống vào tù, rớt khỏi đài!
Lần này, ai nấy cũng hoảng hốt và sợ hãi, gia đình giàu có nào trong Giang Lăng cũng cảm thấy nguy hiểm, không biết là thần thánh phương nào mà lại có thủ đoạn thấu trời, lật đổ được Mã Minh Nguyên, một người tung hoành ở thế giới ngầm Giang Lăng hơn hai mươi năm nay!
Bây giờ, rốt cuộc Lý Tử Duy đã hiểu, người có tài năng thấu trời trong truyền thuyết ấy đã đứng trước mặt mình!
Tất cả đều do Sở Phàm làm!
Mã Minh Nguyên là người có giá trị bản thân ba tỷ, có hội thương mại Tứ Hải đứng vững suốt hai mươi năm ở Giang Lăng.
Nhưng chỉ trong một đêm mà đã biến thành con ngựa chết! Phải khom lưng uốn gối, quỳ xuống đất xin Sở Phàm tha thứ…
Còn nhà họ Lý của anh ta còn yếu kếm hơn hội thương mại Tứ Hải một bậc, thử hỏi bọn họ làm sao để chịu nổi thủ đoạn lôi đình của Sở Phàm đây?
Cho dù có cố gắng hết sức mình thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết mà thôi!
Bây giờ giới hạn chịu đựng của Lý Tử Duy đã sụp đổ rầm rầm, chuyện duy nhất mà anh ta có thể làm ở thời điểm hiện tại là quỳ xuống đất xin tha, van xin đối phương mở một bên lưới, tha cho anh ta con đường sống.
Sở Phàm hứng thú cúp điện thoại, anh hỏi: “Đã hiểu rồi à?”
“Hiểu, hiểu rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, xin anh, xin anh mở một bên lưới…”
Lý Tử Duy nằm rạp xuống đất, anh ta dập đầu thật mạnh, còn không dám hít thở mạnh…
Suỵt…
Trong căn phòng, vốn dĩ Vân Dũng còn ôm tâm lý cầu may, nhưng khi thấy cậu chủ của mình khom lưng uốn gối thì tâm lý cầu may đã đã vỡ vụn trong nháy mắt.
Cậu ta vùi đầu vào ngực giống như con đà điểu, cơ thể run lẩy bẩy không ngừng.
Bây giờ, rốt cuộc cậu ta đã hiểu.
Lý Tử Duy thất bại rồi, thất bại thảm hại, thất bại đến nỗi không còn ngày ngẩng đầu lên được nữa.
Sở Phàm nhìn Lý Tử Duy đang quỳ rạp trên mặt đất, anh nói từ tốn: “Bò qua đây”.
Lý Tử Duy không dám chần chừ, anh ta đặt tứ chi trên mặt đất, bò đến trước mặt Sở Phàm như một con chó.
“Trà của anh khá ngon đấy, có qua có lại, tôi cũng mời anh uống một tách trà”, Sở Phàm bình tĩnh mà nói, anh nâng cao ấm trà đã pha trong tay lên.
Lý Tử Duy vội vàng giơ hai tay để bày tỏ lòng tôn kính, thế nhưng Sở Phàm lại không hề đưa tách cho anh ta, anh ta không dám tự đi lấy, chỉ có thể bối rối giơ lòng bàn tay lên như thế.
Xèo…
Sở Phàm rót xuống, nước trà nóng hôi hổi chảy vào lòng bàn tay của Lý Tử Duy, làm cho tay anh ta phải bỏng mà phồng rộp lên, Lý Tử Duy nhe răng trợn mắt, đau đến không muốn sống.
“Anh mà gào một câu thì tôi sẽ giết một người trong nhà họ Lý, nói được làm được”.
Vốn dĩ Lý Tử Duy còn muốn gào thét thảm thiết, câu nói hờ hững của Sở Phàm lại khiến cho anh ta sợ hãi vô cùng, chỉ có thể cắn răng không thốt ra tiếng nào.
Xèo, xèo…
Nước trà nóng hổi không ngừng đổ xuống lòng bàn tay Lý Tử Duy, khiến cho lòng bàn tay mịn màng của anh ta rộp đỏ, trông đáng sợ vô cùng.
Vân Dũng len lén nhìn thử, trong lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, sợ đến mức run lẩy bẩy… Đáng sợ quá!
Lý Tử Duy vẫn ráng nhẫn nhịn, anh ta cắn răng, không thốt lên tiếng nào.
Không phải là vì anh ta cứng rắn, mà là vì ban nãy Sở Phàm đã cảnh cáo… Nếu như dám gào lên một câu thì sẽ giết một người trong nhà họ Lý!
Sở Phàm mặt không đổi sắc, anh ung dung rót hết ấm trà rồi mới nhìn anh ta, cất tiếng hỏi: “Cảm thấy tủi thân? Cảm thấy tôi tàn nhẫn lắm à?”
“Nếu như tôi chỉ là người bình thường, lọt vào tay anh, sợ là kết cục của tôi còn thảm hơn anh gấp trăm, gấp vạn lần nữa kìa”.
Lý Tử Duy run rẩy vì sợ hãi, đúng là anh ta dự định như thế, cũng chuẩn bị khiến cho Sở Phàm sống không bằng chết, nếu không làm vậy, thế chẳng phải ai ai cũng dám dòm ngó người phụ nữ mà anh ta thích sao, tôn nghiêm của gia đình giàu có để ở đâu đây?
Nhưng bây giờ anh ta làm gì dám oán trách một câu nào:
“Không, không dám…”
“Anh không dám? Tôi dám”.
Bốp!
Sở Phàm híp mắt lại, anh đột ngột vung tay tát mạnh vào mặt Lý Tử Duy.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi, máu tươi văng tung tóe.
“Ai cho anh lá gan dám đụng đến người phụ nữ của tôi?”
Bốp!
“Ai cho anh lá gan dám lấy con gái tôi ra uy hiếp tôi?”
Bốp!
“Ai cho anh quyền lực, khiến cho anh hoành hành ngang ngược, không tuân thủ pháp luật, chơi đùa tính mạng và tôn nghiêm của người khác?”
Bốp bốp bốp
Sở Phàm tát liên tục mười mấy cái, anh nói năng hùng hồn, khí thế mạnh mẽ.
Lý Tử Duy bị đánh đến toác da rách thịt, gương mặt anh tuấn đã bê bết máu thịt từ lâu, sưng húp lên như đầu heo.
Bây giờ, anh ta không dám oán trách một câu nào, chỉ nằm sát mặt đất, vừa run lẩy bẩy vì sợ hãi vừa dập đầu xin tha:
“Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ không dám nữa, xin anh cho tôi một cơ hội, xin anh tha cho tôi…”
Lý Tử Duy nằm rũ trên mặt đất, anh ta dập đầu xin tha một cách nhếch nhác, máu me chảy dài trên đầu, khiến cho tấm thảm Italy đắt tiền thấm đẫm máu.
Sở Phàm lập tức cảm thấy mất hứng.
Anh lau khô máu trong tay, hờ hững liếc nhìn Lý Tử Duy trông như chó nhà có tang.
“Cậu chủ hàng đầu của Giang Lăng cũng chỉ có thế mà thôi”.
Anh nở nụ cười khinh miệt rồi sải chân bỏ đi trước vẻ mặt hoảng sợ và cơ thể run rẩy của Lý Tử Duy.
Lúc đi ngang qua Vân Dũng, anh hờ hững nhìn cậu ta, chỉ một ánh mắt của anh thôi đã khiến Vân Dũng sợ mất hồn vía như thể suýt ngất đi.
“Đừng, đừng mà, tôi là đồ khốn, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi, xin anh tha mạng cho tôi!”
Vân Dũng dập đầu xin tha, cậu ta sợ đến nỗi hai chân run rẩy, chất lỏng hôi tanh són ra, cậu ta lau nước mắt nước mũi rồi gào khóc gọi bố gọi mẹ:
“Tôi là đồ súc sinh, còn không bằng con sâu cái kiến bên cạnh anh nữa, giết tôi chỉ làm dơ tay anh mà thôi…”
Sắc mặt Sở Phàm vẫn như mọi khi, anh sải chân bỏ đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn Vân Dũng thêm nữa.
“Rút quân!”
La Cường cũng ra lệnh, ba ngàn tinh bình đồng loạt sải bước, nối gót theo sau Sở Phàm rời khỏi nơi này.
“Phù, sợ chết đi được, sợ chết đi được…”
Vân Dũng thở dốc như vừa sống sót sau tai nạn, giống như mình đã nhặt lại được mạng sống vậy.
Nhưng rồi niềm vui trên gương mặt cậu ta chẳng giữ được bao nhiêu lâu, sự mất mát và nhục nhã vô bờ bến lập tức dâng trào.
Cậu ta còn lo sợ Sở Phàm sẽ đánh đập báo thù cậu ta, thế nhưng anh còn chẳng buồn nhìn cậu ta nữa.
Giống như những lời Sở Phàm đã nói trước lúc vào cửa, cả đời này cậu ta chỉ có thể làm nô tài, chỉ xứng làm chó cho kẻ khác!
Làm sao một ông lớn có địa vị cao lại so đo với một con chó?
Cho đến lúc Sở Phàm rời khỏi nơi này, bầu không khí ở đây vẫn căng thẳng trong vòng hai phút rồi mới có thể thở phào nhẹ nhõm…
“Á…”
Bây giờ, sau khi nhịn một hồi lâu, rốt cuộc Lý Tử Duy không còn nhịn nỗi cơn đau ở lòng bàn tay và trên mặt nữa mà kêu la thất thanh…
Dường như muốn trút hết mọi đau khổ, tủi nhục và bi thương phẫn nộ ra .
Đám người Vân Dũng đều thức thời, không ai dám quấy rầy anh ta.
“Cậu Lý, cậu, cậu xem…”
Vào lúc này, Hắc Hùng bị trọng thương bò dậy, hắn chỉ xuống lầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Tử Duy nhìn xuống mới thấy một chiếc xe Lincolt in hình đầu rồng chậm rãi chạy vào trong lầu trà, rồi sau đó, cánh cửa xe mở ra, Sở Phàm sải bước ngồi vào trong!
Cái gì…
Lý Tử Duy và Hắc Hùng đều trố mắt như thể bị sét đánh!
Không ngờ chiếc xe khiến cho bọn họ kiêng dè, trông giống như mối nguy hiểm lớn ấy lại đến đón Sở Phàm!
Thế, cái tên này không phải là tướng quân bình thường!
Hình đầu rồng, nếu như không phải là quan nhất phẩm, trưởng quan tối cao cấp tỉnh thì không được phép sử dụng, ai dám trái lệnh sẽ bị phán tội chết!
Người này thấp nhất cũng phải là thượng tướng ba sao, hơn nữa, chắc chắn người này là thượng tướng đã lập chiến công hiển hách!
Tam quan của Lý Tử Duy vỡ vụn, anh ta ão não phẫn nộ vô cùng. Nếu như, nếu như anh ta sớm nhìn thấy cảnh tượng này thì có đánh chết anh ta cũng chẳng dám bất kính với Sở Phàm, có đánh chết anh ta cũng không dám tơ tưởng đến Vân Mộc Thanh…
Chỉ tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.
Lý Tử Duy rùng mình, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, anh ta quát: “Chuyện ngày hôm nay không được phép lan truyền ra ngoài!”
“Không ai được phép tiết lộ thân phận của anh Sở, chứ bằng không, tôi sẽ giết cả nhà của các người, nghe rõ chưa?!”
Làm thế không phải chỉ vì nghĩ cho vinh quang và thể diện của nhà họ Lý, quan trọng nhất là, anh ta không muốn chọc giận vị thần có địa vị cao như Sở Phàm!
Một người có đẳng cấp như thế, cho dù ghé đến bất cứ nơi nào trong cả nước đều sẽ tiền hô hậu ủng, không ngờ Sở Phàm lại khiêm tốn đến như vậy, điều này chứng tỏ rằng anh không muốn tiết lộ thân phận của mình, nói không chừng đang chấp hành nhiệm vụ bí mật quốc gia nào đó.
Nếu như đám đàn em của anh ta lỡ miệng làm hỏng chuyện của Sở Phàm, thế thì sẽ không đơn giản như là giết chết thôi.
Mà còn sẽ bị diệt tộc!
Đám người Vân Dũng liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…”