Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 277: Gặp lại người quen cũ

Trước giờ tính cách Chu Đạt hào phóng trượng nghĩa, mấy năm gần đây dù là bạn bè thân thích tìm ông ấy nhờ giúp đỡ hay tìm nơi nương tựa, ông ấy đều không từ chối một ai, nhiệt tình tiếp đãi.

Những việc này khiến Vu Kình thấy ghen tị, rất là khó chịu…

Của cải tài nguyên của một người có giới hạn, nếu đám nghèo này hút khô Chu Đạt, vậy sau này hắn ta ăn cái gì đây?

Vì thế Vu Kình rất căm ghét mấy người Sở Phàm.

“Mấy thứ này đều để ở cốp sau, chậm thôi, đây là Maybach, hơn hai triệu đấy, đụng hỏng các người có đền nổi không?”, Vu Kình ngậm thuốc, vênh mặt quát lên với cả nhà Chu Long.

Tuy Chu Long thấy khó chịu, nhưng suy xét thấy dù sao người ta cũng vất vả đến đón mình, cho nên chỉ mắt nhắm mắt mở.

Vu Kình tự tin rằng đây là một đám nghèo nàn mặc cho mình làm khó, càng trở nên ngông cuồng hơn:

“Đồ nghèo rớt mồng tơi chưa trải sự đời, bực chết đi được…”

“Này này, ghế sau đó đều là ghế da thật nhập khẩu từ Ý đó, các người cứ đặt mông ngồi xuống như thế à? Có biết phép tắc gì không vậy”.

Vu Kình dập tắt tàn thuốc, khó chịu xoi mói Lưu Minh Hà: “Khử trùng chưa, rửa tay chưa, lót một tờ giấy dưới mông đi, tránh mang vi khuẩn vào”.

Bịch…

“Anh nói xong chưa hả?”, cuối cùng Chu Dĩnh cũng không nhịn được nữa, ném vali xuống giận dữ nói: “Há miệng ngậm miệng là đồ quê mùa đến từ nông thôn, bản thân anh xuất sắc thanh cao cỡ nào? Không phải cũng chỉ là một tên tài xế à, anh ra vẻ cái gì”.

“Về nhà lật hộ khẩu ra xem ông nội, tổ tiên của anh thử xem, cũng là đám quê mùa đến từ nông thôn thôi”.

Sở Phàm vẫn giữ im lặng, Lưu Minh Hà bế Đan Đan liên tục an ủi, Vân Mộc Thanh cũng tỏ vẻ tức giận.

Tài xế này đúng là khinh người quá đáng!

Vu Kình nổi giận, hắn ta quan sát Chu Dĩnh, châm chọc: “Ơ kìa, nói có hai câu mà cô đã giận rồi à, sao, nhờ người ta còn muốn làm ông nội à? Tôi cho cô biết, nơi này là Yên Kinh, không phải ở quê của các người”.

“Có giỏi thì đừng ngồi xe tôi, cô có giỏi thì đừng có nhờ anh rể tôi, ngang ngược với tôi á, cô nghĩ mình là ai!”

“Anh…”

Chu Dĩnh tức giận muốn tranh luận, Chu Long lại nặng nề nói: “Bỏ đi, đừng khiến chú tư phiền phức thêm”.

Ông ấy không muốn vì chuyện nhỏ làm hỏng chuyện lớn, vì một tên tài xế có mắt không tròng mà ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai anh em.

Chu Dĩnh nghiến răng, tức giận quay đầu ngồi vào xe.

Vu Kình thẳng lưng ngẩng đầu như vừa đánh thắng một trận đấu lớn vậy, nở nụ cười rất đáng ghét: “Vậy còn coi được, làm người, quan trọng nhất là phải hiểu thân phận của mình…

“Một đám quê mùa chạy đến chỗ anh rể tôi ăn bám còn nói chuyện có lý lẽ ghê? Ngang ngược với tôi, ra oai trước mặt tôi, các người là cái thá gì chứ”.

“Dám động vào tôi xem? Chỉ cần một cuộc gọi của ông đây đã có thể đuổi các người về lại nơi núi rừng hẻo lánh rồi, quê mùa”.

“Soạt…”

Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay to khoát lên bả vai hắn ta, Vu Kình quay đầu lại, nhìn thấy Sở Phàm.

Hắn ta nhướng mày, hống hách nói: “Tên quê mùa, anh muốn gì?”

“Đánh anh!”

Sở Phàm không nhiều lời, vung tay tát mạnh một cái lên mặt Vu Kình.

Chát!

Hắn ta lập tức kêu lên thê thảm, hai má sưng to, lắc lư tại chỗ mấy cái rồi đặt mông phịch xuống đất.

Cuối cùng Chu Dĩnh cũng thấy hả giận, thầm mắng một tiếng đáng đời, Đan Đan quơ nắm đấm nhỏ, hóng chuyện còn không ngại chuyện lớn nói: “Bố cố lên, bố thật giỏi!”

“Con mẹ nó, anh thử đánh tôi một cái nữa xem?”, Vu Kình kiêu ngạo đứng lên, xông về phía Sở Phàm.

Chát…

Sở Phàm lại tát thêm một cái, Vu Kình trực tiếp ngã sấp, răng cửa rơi mất hai cái, mặt đầy máu tươi.

“Tôi giết chết anh!”, Vu Kình đỏ hết cả mắt, nổi giận đùng đùng lấy một cây gậy bóng chày từ trong xe ra, liều mạng với Sở Phàm.

Hắn ta không ngờ mình lại bị một tên quê mùa đến từ nông thôn tát cho hai cái, mất mặt chết đi được, nếu đồn ra ngoài chẳng phải sẽ khiến bạn bè cười rụng răng sao?

Sở Phàm không thèm nhìn hắn ta lấy một cái, lạnh lùng nói: “Anh liệt dương ra sớm, bất lực, mỗi lần làm việc không vượt quá hai phút…”

Soạt soạt…

Vu Kình dừng lại, lòng bàn chân như sắp ma sát ra tia lửa, hắn ta hoảng sợ, người cứng đờ như vừa gặp ma:

“Sao… Sao anh biết, hừ, anh… Anh nói xằng nói bậy!”

“Có phải nói bậy không thì trong lòng anh tự hiểu”.

Sở Phàm không cãi nhau với hắn ta, chỉ chỉ vào hành lý dưới đất nói: “Ngoan ngoãn khiêng hành lý lên xe, đưa bố mẹ nuôi của tôi về khách sạn, nếu tâm trạng tôi tốt có thể sẽ chữa khỏi cho anh đấy”.

Mắt Vu Kình lập tức sáng lên, sau đó khuôn mặt lúc xanh lúc tiếp, vừa xấu hổ vừa lúng túng, vô cùng đặc sắc…

Sau đó, hắn ta cúi đầu lựa chọn ngoan ngoãn khiêng hành lý lên xe, gọi điện thoại cho mấy người bạn đưa mấy người Chu Long và Vân Mộc Thanh về khách sạn.

“Ha ha, người nào đó trông trắng trẻo cao to như thế thì ra lại là một tên bất lực, thái giám, chậc chậc…”

Chu Dĩnh lại không kiêng dè cười nhạo, khiến mặt Vu Kình đỏ bừng, cắn chặt răng, hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.

“Reng reng reng…”

Sở Phàm cười thản nhiên, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là chú tư Chu Đạt gọi đến.

“Tiểu Phàm à, chú kêu Vu Kình đi đón mọi người, nó có làm khó mọi người không?”

“Chú yên tâm ạ, anh ta rất nhiệt tình, rất chuyên nghiệp”, Sở Phàm đáp một câu với hàm ý sâu xa.

“Vậy thì tốt rồi, hầy, Tiểu Phàm à, thật ngại quá, việc hợp tác của chú và tập đoàn Hải Đăng xảy ra chút vấn đề, buổi tối không thể tiếp đón mọi người được”.

Giọng nói của Chu Đạt ở đầu bên kia điện thoại tràn đầy mệt mỏi và áy náy: “Mọi người về khách sạn trước nhé, đợi sáng mai, chú tư sẽ khao mọi người một bữa để xin lỗi”.

“Chú tư có cần giúp gì không ạ?”

Mắt Sở Phàm sáng lên, cảm thấy cái tên “tập đoàn Hải Đăng” này hơi quen tai.

“Không cần, ha hả, bạn trai của Tuyết Tuyết vừa khéo có quen biết Chủ tịch Lý Hải Đăng của tập đoàn Hải Đăng, nhờ cậu ấy xoay sở, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều”.

“Thế nhé, chú cúp đây, chăm sóc cho bố mẹ cháu giúp chú”.

Chu Đạt nói mấy câu rồi vội cúp máy, đi xử lý chuyện công ty.

Sở Phàm im lặng suy nghĩ mấy giây, cuối cùng cũng nhớ ra Lý Hải Đăng này là ai!

Mười năm trước khi mình mới nhập ngũ không lâu, khi đó anh vẫn không phải Quân thần Long Hồn danh tiếng lẫy lừng, mà chỉ là một binh sĩ của bộ đội đặc chủng.

Lúc làm nhiệm vụ tấn công hải tặc ở Somalia từng cứu một phú thương Hoa kiều, người nọ nói mình tên Lý Hải Đăng, là chủ tịch của một tập đoàn lớn nào đó ở Yên Kinh.



Nhớ lúc đó, phú thương họ Lý này vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của mình, trước khi đi đã xé đôi quân phục rằn ri dính đầy máu tươi và vết đạn của Sở Phàm làm tín vật.

Còn thề thốt nói: Sau này nếu Sở Phàm cần giúp đỡ, chỉ cần lấy thứ đó ra, dù là lên núi đao xuống biển lửa, Lý Hải Đăng ông ta có tan xương nát thịt cũng không tiếc!

Ở trong cái giới các nhà tư bản chỉ quan tâm đến lợi ích, người trọng tình trọng nghĩa như Lý Hải Đăng thật sự rất hiếm có.

Sở Phàm khá thích tính cách nghĩa khí và hào sảng của ông ấy, giữ lại nửa bộ quân phục giữ kỷ niệm, nhưng cũng không liên lạc với ông ta.

Với quyền thế và địa vị của anh, cũng không cần tìm một phú thương giúp đỡ.

“Nhưng nếu hôm nay đã có duyên đến đây,đi gặp người quen cũ một lần cũng đâu có sao?”

Sở Phàm ngẫm nghĩ, lật tìm trong hành lý, vừa khéo tìm thấy nửa bộ quân phục đẫm máu năm đó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK