Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 329: Đến

Sở Phàm cau mày nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Trong trường đua ngựa, một con tuấn mã cứng cáp với bộ lông óng ả, trông rất yếu ớt ngã trên mặt đất, nôn ói tiêu chảy, bộ dạng gần như hối hấp.

Có đến bảy tám bác sĩ thú y bận rộn kiểm tra sức khỏe cho nó.

Một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất bắt mắt, trước sau có người vây quanh đang vô cùng giận dữ quát mắng.

“Đây là con ngựa quý mồ hôi nước mắt mà ông đây bỏ ra hai mươi triệu mới có được. Đưa vào trại ngựa của bọn mày chưa được một tháng đã bị bệnh? Bọn mày làm ăn gì kỳ vậy, là một đám lợn sao? Nếu ngựa của ông đây có chuyện gì thì tao đánh gãy chân bọn mày”.

“Cậu Tưởng bớt giận, chúng tôi chăm sóc cho ngựa của cậu rất chu đáo, không dám lơ là chậm trễ”.

“Vâng, vâng, cậu bớt giận”.

Các quản lý và ông chủ của câu lạc bộ đều phải nhún nhường, run rẩy liên tục nói xin lỗi.

Người này là Tưởng Hoàng - cậu chủ tập đoàn Tưởng thị.

Bố hắn ta là Tưởng Thiên Sơn kiểm soát toàn bộ võ đài quyền anh, sòng bạc ngầm ở Yên Kinh, dưới trướng có mấy nghìn tên đàn em, là một người có dã tâm rất lớn, cũng là người mà bọn họ không đắc tội nổi.

Thế nên dù Tưởng Hoàng ỷ thế không xem ai ra gì mà sỉ vả mắng chửi thì bọn họ cũng chỉ có thể cười trừ.

“Cậu Tưởng, cậu xem…”

Một bác sĩ thú y đeo găng tay chỉ vào thức ăn mà con ngựa nôn ra: “Đây là loại cỏ kém chất lượng nhất, lợn còn không thèm ăn, ngựa của cậu là loài đắt tiền ăn mà phải loại cỏ này có thể không bị bệnh được sao?”

Tưởng Hoàng nổi giận nói: “Khốn kiếp, mỗi tháng ông đây bỏ ra mấy trăm nghìn tệ thuê bọn mày là để bọn mày cho ngựa của ông ăn loại rác rưởi này hả?”

“Ai phụ trách chăm ngựa của tao mau ra đây cho ông!”

Ông chủ câu lạc bộ toát mồ hôi lạnh vội quát: “Mẹ kiếp, Trương Kiện, chuyện này là sao? Cậu lại dám tham ô tiền mua thức ăn cho ngựa của cậu Tưởng à? Cậu chán sống rồi sao?”

“Cậu mau giải thích rõ ràng cho tôi”.

Trương Kiện chính là người đàn ông có tướng mạo xấu xí mà Sở Phàm đã thấy ở sau núi trước đó.

Hắn sợ chết khiếp, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, run rẩy nói: “Tôi, tôi không có… cậu Tưởng, ông chủ, tôi vẫn cho ngựa ăn loại cỏ được nhập khẩu từ New Zealand. Dù có cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám động tay động chân trước mặt mọi người”.

Ánh mắt hắn xoay chuyển, bỗng nhiên quát: “Trần Vĩnh, chắc chắn là cái tên khốn kiếp Trần Vĩnh đó!”

“Bình thường hắn phụ trách vận chuyển thức ăn, hôm nay tôi còn tận mắt nhìn thấy hắn cố ý hất đổ thức ăn cho ngựa của cậu Tưởng xuống đất”.

Soạt soạt...

Hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm vào một góc, người đàn ông trung niên bị tật ở chân phải, im lặng như khúc gỗ.

Người đó cũng sửng sốt, dường như không ngờ lại bị chụp cho cái nồi này!

“Không phải tôi làm, cậu ngậm máu phun người”, Trần Vĩnh trầm giọng nói.

Bốp!

Ông chủ câu lạc bộ tát vào mặt ông ta, tức giận quát: “Còn dám xảo biện, Trần Vĩnh, ban đầu thấy cậu đáng thương nên tôi mới nhận cậu vào làm. Không ngờ cái tên ăn cây táo rào cây sung cậu lại làm ra chuyện như vậy”.

“Còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với cậu Tưởng”.

Dù ông ta biết với tính cách của Trần Vĩnh, tuyệt đối không làm loại chuyện này nhưng ông ta buộc phải lấy một người ra chịu nỗi oan này để bảo vệ mọi người.

Có lẽ tên Trương Kiện đó có liên quan đến chuyện này nên chỉ đành đổ tội cho Trần Vĩnh lầm lì ít nói.

Trên đời này, những người thành thật, lương thiện luôn bị chèn ép và áp bức.

Trần Vĩnh vẫn bình thản nói: “Tôi đã nói rồi, không phải do tôi làm, tôi sẽ không quỳ xuống xin lỗi đâu”.

Đầu gối của đàn ông sao có thể quỳ lạy người khác dễ dàng như vậy?

“Cái tên chết tiệt còn dám làm bộ trước mặt ông à? Mẹ nó, ông là cái thá gì?”

Tưởng Hoàng còn đang nghẹn một bụng tức không có chỗ xả, thấy một tên què cho ngựa ăn còn dám láo xược trước mặt mình, hắn ta lập tức đá vào bụng ông ta, tức giận mắng:

“Đánh cho tôi, đánh đến khi nào hắn chịu thừa nhận thì thôi”.

Đám nịnh nọt Tưởng Hoàng lao đến đánh ông ta.

Trần Vĩnh ôm đầu để mặc cho đám người này đánh tới tấp, đầu bê bết máu, nhiều chỗ bị gãy xương.

“Không ngờ bình thường Trần Vĩnh thành thật như vậy mà lại là loại người này, đúng là hèn hạ”.

“Ha ha, tôi đã sớm nhận ra hắn không phải là người tốt rồi, nghe nói hắn trộm đồ trong quân đội nên bị người ta đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi quân đội đó”.

“Mau thừa nhận đi để không liên lụy đến mọi người, đúng là mất hứng”.

Đám đồng nghiệp vây quanh cũng tỏ vẻ kinh thường chỉ trỏ Trần Vĩnh.

Ngày thường Trần Vĩnh lầm lì ít nói vốn đã là đối tượng để họ bắt nạt. Hôm nay gặp phải chuyện này, đương nhiên ông ta sẽ trở thành người chịu nỗi oan này.

Thấy Trần Vĩnh bị đánh đến bán sống bán chết, ông chủ câu lạc bộ sợ sẽ gây ra chuyện chết người nên vội lên tiếng giục: “Trần Vĩnh, cậu còn không mau thừa nhận rồi cúi đầu xin lỗi cậu Tưởng đi, thật sự muốn bị đánh chết à?”

Trần Vĩnh cười gằn lau vết máu ở khóe miệng, cố chấp nói: “Không phải tôi làm thì tôi sẽ không quỳ…”

Mặc dù cuộc sống tàn khốc đã sớm nghiền nát ông ta rồi.

Nhưng ông ta không thể đánh mất tự tôn của đàn ông và sự kiêu ngạo của một người lính.

“Mẹ kiếp, tên què chết tiệt, mày tưởng mình dũng cảm, khí phách lắm sao?”, Tưởng Hoàng tức giận mắng, nhếch miệng cười: “Không muốn quỳ đúng không? Vậy cả đời này mày đừng mơ có thể đứng lên được nữa”.

Hắn ta cầm một thanh thép mà tên đàn em đưa cho, thanh thép dày bằng cánh tay một đứa trẻ, lúc vung lên tạo ra tiếng vun vút đáng sợ.

“Chết tiệt!”

Tưởng Hoàng tức giận chửi thề, thanh thép trong tay quất thẳng vào đầu gối Trần Vĩnh.

Mọi người không khỏi cảm thấy ớn lạnh, thậm chí còn có người che mắt lại. Nếu cây gậy cứ quất thẳng vào đầu gối ông ta, xương bánh chè chắc chắn gãy nát, như thế sẽ tàn tật cả đời.

“Bộp!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có một bóng đen xẹt qua, Sở Phàm bóp chặt cổ tay Tưởng Hoàng, thờ ơ nói: “Hơi quá đáng rồi đấy”.

Tưởng Hoàng chỉ cảm thấy cánh tay mình bị bóp rất chặt khiến hắn ta không thể động đậy:

“Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên cho ông, đừng ép tao đánh mày… /Á!”

Tưởng Hoàng còn chưa nói hết câu, Sở Phàm đã bẻ cổ tay hắn ta khiến hắn ta thét lên một tiếng thảm thiết. Sở Phàm lại đấm vào mặt hắn ta sống mũi kêu răng rắc, vài cái răng bay ra ngoài.

“Cậu Tưởng!”, mấy vệ sĩ kinh ngạc, tức giận lao đến đánh Sở Phàm nhưng lại bị Sở Phàm đánh ngã xuống đất.



Tiếng kêu rên vang lên không ngớt.

Đám người trong câu lạc bộ đều sững sờ, tên này từ đâu đến sao mà mạnh thế?

Sở Phàm hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu rên của đám người Tưởng Hoàng, anh xoay người đi đến bên cạnh Trần Vĩnh.

“Không ngờ thật sự là ông”.

“Cậu, cậu lầm người rồi”.

Trần Vĩnh vội quay đầu che khuôn mặt mình lại, kéo lê cái chân bị gãy về phía sau sợ bị Sở Phàm nhận ra.

“Ông còn muốn trốn tôi đến bao giờ?”, Sở Phàm bỗng nghiêm giọng nói: “Thiếu tá tiên phong của quân đoàn thứ hai quân Long Hồn ở Tây Dã, Trần Phong Hoàng!”

Trần Vĩnh bỗng run rẩy, ngay sau đó ông ta đứng thẳng dậy như phản xạ có điều kiện, trang nghiêm hô: “Có!”

Dưới ánh sáng mặt trời, đôi gò má đầy máu và trải qua đầy thăng trầm của ông ta giàn dụa nước mắt.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK