Chương 63: Xin lỗi, tiền thật sự là giấy vụn
Giới quân đội và giới võ đạo vốn cùng một cội nguồn, giúp đỡ lẫn nhau.
Năm mươi năm trước, chiến tranh không ngừng diễn ra, vì bảo vệ non sông, giới võ đạo hợp tác với giới quân đội, đưa vào trong quân đội rất nhiều nhân tài võ đạo, chiến công hiển hách, lập ra công lao to lớn.
Những công pháp, bí thuật rèn luyện thân thể, binh pháp chiến thuật truyền ra từ các gia tộc võ đạo kia lại bồi dưỡng ra một nhóm quân nhân ưu tú, khiến sức đấu của quân đội tăng lên gấp bội.
Nhưng khi ngày càng nhiều con cháu của gia tộc võ đạo vào quân đội biết được vinh hoa phú quý mà quyền lực mang đến, hưởng thụ được sự xa hoa truỵ lạc, xe sang mỹ nữ ở thế giới thường rồi, sao bọn họ còn cam lòng tiếp tục ở ẩn trong thâm sơn cùng cốc để tu luyện vất vả nữa?
Được một lần lại muốn thêm lần nữa, dã tâm của những người trong giới võ đạo ngày càng bành trướng, sau khi chiến tranh kết thúc bắt đầu nhiễu loạn quân chính, kéo bè kết phái, biến một thành phố tốt đẹp trở nên chướng khí mù mịt.
Thậm chí còn có một vài gia tộc võ đạo thế lực khổng lồ toạ trấn một phương, trở thành người đứng đầu một phương, bọn họ khống chế nhà giàu, ức hiếp người dân ở nơi đó, ngay cả thị trưởng và thống lĩnh của chiến khu cũng không coi ra gì, cứ thế tạo ra một đất nước của riêng mình.
Đến lúc này, mâu thuẫn giữa quân đội và võ đạo trở nên gay gắt, ngày càng nghiêm trọng, đến hiện nay vẫn còn mâu thuẫn, không đội trời chung như thế!
“Thưa anh, anh là Quân thần Long Hồn ở Tây Dã, là vinh quang của giới quân đội, nhưng cũng là kẻ thù lớn của giới võ đạo”.
Trong đôi mắt đẹp của Hestia có ánh sáng loé lên, phức tạp nói: “Cho dù vị cao tăng kia để lại đạo chính thống, người kế thừa ông ấy có thuốc giải của “độc Mạn Đà La”, nhưng có thể đồng ý trị bệnh cho một kẻ thù lớn của giới võ đạo như anh hay không còn là một vấn đề lớn”.
“Dù người đó đồng ý trị liệu, nhưng có khi nào sẽ hợp tác với người trong giới võ đạo, âm thầm giở trò gì với anh không, chúng ta cũng không thể biết được”.
Hestia chỉ cảm thấy rất rối rắm, giơ tay xoa mi tâm, thở dài nói: “Chuyện này là tôi không suy nghĩ chu toàn, khiến anh khó xử rồi”.
“Không sao, chỉ là một giới võ đạo thôi, cũng chẳng lớn lao gì trong mắt tôi”, Sở Phàm bưng cà phê lên, lạnh nhạt nói một câu vô cùng khí phách và tự tin.
“Nếu có ý định khác, thì cứ san bằng cả giới võ đạo là được”.
Thánh điện tung hoành hơn hai trăm năm ở thế giới ngầm phương Tây anh còn có thể tiêu diệt, còn sợ các gia tộc võ đạo không đoàn kết kia sao?
Cũng vì ba năm nay Sở Phàm dưỡng thương ở Bắc Cực, lười quan tâm, mới khiến đám hề này có cơ hội nhảy nhót kiêu ngạo, dám cưỡi lên đầu giới quân đội diễu võ dương oai.
Chỉ là vẫn không có hành động quá đáng gì chạm đến giới hạn của Sở Phàm.
Nếu đám người này thật sự có dã tâm gì đó, không có mắt dám trêu vào mình, anh không ngại chỉnh đốn lại tám trăm nghìn binh sĩ của Tây Dã, đại quân áp sát một đường càn quét tất cả!
Đội quân tinh nhuệ của biên giới Tây Dã từng đạp phá bảy vương quốc, sức mạnh của bảy nước cũng không thể ngăn cản, huống hồ chỉ là mấy gia tộc võ đạo?
“Vâng”.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hestia lộ ra cảm xúc si mê và sùng bái của một cô gái nhỏ, đây mới là Quỷ Vương khí phách, anh hùng độc nhất vô nhị trong lòng cô ấy chứ.
Sở Phàm copy tài liệu và hình ảnh trên máy tính của Hestia, gửi vào điện thoại của mình, sau đó nói: “Tóm lại cũng không phải không có thu hoạch, tuy rất khó tìm thấy người thừa kế của vị cao tăng kia, nhưng dù sao cũng tìm thấy được một phương hướng, không đến mức đụng lung tung như ruồi mất đầu”.
“Hestia, cảm ơn cô”.
Sở Phàm cũng không phải người oán trời trách đất, mười lăm tuổi đã tòng quân, điện Diêm Vương đã xông vào biết bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ sẽ bị doạ sợ chỉ vì độc Mạn Đà La thôi sao?
Nói theo cách của Tần Thiên Hạo là Sở Phàm mạng lớn, cả Diêm Vương cũng không dám bắt về.
“Anh khách sáo rồi, đây là chuyện tôi nên làm thôi, tôi sẽ kêu người đi nghe ngóng tin tức, xem xem có cách giải độc gì khác không”.
Hestia cũng thở phào nhẹ nhõm, cười ngọt ngào, tuỳ ý tán gẫu với Sở Phàm.
Mấy năm không gặp, hai người nhớ lại chuyện trước đây, cảm thán về quá khứ, thời gian trôi qua trong vô thức.
Chẳng mấy chốc nắng chiều đã dâng lên, Sở Phàm đưa mắt nhìn đồng hồ: “Sắp năm giờ rồi, tôi phải đi đón Đan Đan tan học về nhà”.
“Vậy được, tôi tiễn anh”, Hestia hơi lưu luyến không rời, nhưng vẫn lên tiếng tạm biệt.
Cô ấy hơi hâm mộ Vân Mộc Thanh vì có thể khiến Sở Phàm như thần long trên bầu trời cam nguyện làm một người chồng, một người cha, cưng chiều chăm sóc hai mẹ con bọn họ.
Không biết đây là tâm nguyện cả đời của biết bao nhiêu mỹ nữ nhà giàu ở phương Tây.
Mà vào lúc Hestia vẫy tay chuẩn bị kêu phục vụ tính tiền, Từ Minh vẫn luôn ở bên cạnh lại tiến lên.
“Đàn ông đàn ang lại để cho con gái tính tiền, không thấy xấu hổ à, có chút liêm sỉ nào không vậy?”, Từ Minh châm chọc Sở Phàm, lớn tiếng dạy dỗ.
Trước đó anh ta bị Sở Phàm xem thường đã sớm nghẹn một cục tức trong lòng rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy cơ hội có thể thoải mái châm chọc Sở Phàm, khoe khoang trước mặt Hestia, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua.
“Quý cô đừng trách tôi nói thẳng, loại đàn ông bất tài nhu nhược thế này hoàn toàn không xứng với cô, ngay cả uống một ly cà phê cũng để cô phải tính tiền, còn có thể trông cậy gì vào anh ta nữa?”
Từ Minh khinh thường trừng Sở Phàm, hận không thể giơ chân đạp anh xuống đất.
“Nếu anh còn dám ăn nói lỗ mãng thì đừng trách tôi không khách sáo”, trên mặt và trong mắt Hestia lập tức mang theo hơi thở lạnh lẽo.
Dám cả gan sỉ nhục Sở Phàm, nếu là ở phương Tây, Từ Minh này đã trở thành một người chết rồi.
Từ Minh vô thức run rẩy, hơi ngạc nhiên vì người đẹp phương Tây lại có khí thế đến vậy, sau đó, sự tham lam và thèm thuồng trong mắt anh ta càng nhiều hơn, người phụ nữ như vậy, chinh phục được rồi mới có cảm giác thành tựu.
Lúc này, Sở Phàm hờ hững nhìn Từ Minh một cái: “Trông lời nói cứ chỉ của anh, có vẻ như rất tự tin với mình nhỉ? Anh cảm thấy anh xuất sắc hơn tôi, xứng tôi với cô ấy hơn tôi à?”
Từ Minh cười vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, đắc ý nói: “Đó là chuyện đương nhiên, tôi là con trai của chủ tịch Ngân hàng Nông nghiệp, tài mạo song toàn, anh xứng so sánh với tôi ư?”
“Nếu cô ấy là người phụ nữ của tôi, đừng nói là một ly cà phê, dù có mua lại một quán cà phê, mỗi ngày lấy cà phê để tắm, tôi đều có thể làm được!”
Từ Minh vung tay lên, vô cùng khí phách, khiến không ít cô gái trong tiệm sáng mắt lên, tỏ vẻ sùng bái, chỉ hận không thể nhào vào lòng ngay lập tức.
“Được, đây là anh nói đó nhé”, Sở Phàm gật đậy, gọi quản lý của quán cà phê đến nói: “Anh này muốn mua lại quán cà phê của các cô, cô tính xem bao nhiêu tiền”.
Quản lý kia hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Từ Minh ăn mặc không giàu cũng quý thì không dám đắc tội, bèn mỉm cười gật đầu, bắt đầu tính toán.
“Thưa anh, nếu muốn mua lại quán của chúng tôi gồm cả tiền thuê mặt bằng, nhân viên thiết bị, còn có kỹ thuật độc quyền tốn khoảng hai mươi triệu”, năm phút sau, giám đốc mỉm cười gật đầu.
Sở Phàm bưng cà phê lên nhìn thoáng qua Từ Minh: “Hai mươi triệu, tiền mặt, hay là quẹt thẻ…”
Từ Minh lập tức ngây người, ấp úng một lúc lâu, trên trán còn có mồ hôi lạnh chảy ra…
Tuy bố anh ta là chủ tịch ngân hàng, nhưng cũng không có nghĩa ngân hàng này là của nhà anh ta, một cậu chủ đào hoa như anh ta, hàng năm cũng có bốn năm triệu tiền tiêu vặt, mua xe thể thao tán gái thì được, chứ nếu lấy ra hai mươi triệu, anh ta làm gì có bản lĩnh đó!
“Sao vậy, mua không nổi à? Mua không nổi thì cứ nói thẳng, có gì mất mặt đâu”, Sở Phàm lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói.
Hestia cũng cười châm chọc, mang thái độ xem trò hay.
“Anh… Anh bớt có ra vẻ đi, anh tưởng tiền là giấy vụn sao, muốn lấy hai mươi triệu là có ngay à? Nhà giàu nhất Giang Lăng cũng không ngang tàng đến thế đâu”, lúc này Từ Minh mới biết mình bị gài, tức giận mắng.
“Anh mua được thì mua đi!”
“Xin lỗi, trong mắt tôi, số tiền này thật sự chỉ là giấy vụn”, Sở Phàm lắc đầu tiền tay ném ra một tấm thẻ ngân hàng, vẫy tay:
“Bốn mươi triệu, tôi mua lại tiệm này của cô”.