Chương 268: Sám hối
Vân Thường Thanh là người xưa nay nói một là một, nói hai là hai trong nhà họ Vân, ngang ngược không ai bằng. Bây giờ mặt đầy vẻ ân hận, khúm na khúm núm, cầu xin hậu bối tha thứ.
Lúc này, nếu tất cả người nhà họ Vân có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ kinh ngạc không nói nên lời, cũng không dám tin.
Vậy mà, nó lại xảy ra thật.
Vân Mộc Thanh vẫn quay lưng về phía Vân Thường Thanh, đứng yên bất động, rất bình tĩnh, như thể cô chỉ là một người xa lạ, tất cả chuyện này đều không liên quan đến cô.
Nhưng từ góc nhìn của Sở Phàm, lại có thể nhìn thấy lúc này Vân Mộc Thanh đang quay người lại, cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, mặt đầy vẻ uất ức và chua xót.
Năm năm qua, tất cả những oan ức, tủi nhục, cay đắng mà cô phải chịu đựng, liệu một câu xin lỗi đơn giản của Vân Thường Thanh có thể bỏ qua được sao?
Dường như Vân Thường Thanh đã sớm đoán trước được như vậy, không khỏi thở dài: “Mộc Thanh, ông biết mình đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Cháu có yêu cầu gì cũng được, ông nội chỉ hy vọng, cháu nể tình cốt nhục tình thân mà để lại cho nhà họ Vân một con đường sống”.
“Mười triệu, ông chỉ giữ lại mười triệu, ông hứa sẽ cho cháu tất cả sản nghiệp nhà họ Vân. Còn tất cả con cháu nhà họ Vân sẽ rời khỏi đây, không bao giờ về nước nữa!”
Vân Thường Thanh cắn răng, dường như dùng hết sức lực để nói: “Nhà họ Vân đã phải trả giá rồi, cháu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho nhà họ Vân được không?”
Mười triệu là số tiền khổng lồ đối với người bình thường, nhưng đối với nhà họ Vân có khoảng một trăm người thì chỉ đủ ăn mặc mà thôi.
Còn lại bất động sản, biệt thự, công ty... mà nhà họ Vân để lại đều rất có giá trị.
Nhưng những thứ này không đủ để cô tha thứ.
Vân Mộc Thanh vẫn không quay đầu lại, yên lặng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
“Mộc Thanh, chuyện này...”, Lý Thu Linh bị kẹt ở giữa, không biết phải làm sao, bầu không khí trở nên vô cùng khó xử.
“Lẽ nào, cháu thật sự muốn thân già này quỳ xuống cầu xin cháu sao? Được rồi!”, Vân Thường Thanh nghiến răng ngã xuống từ trên xe lăn, muốn quỳ trước mặt Vân Mộc Thanh.
Lần này, Vân Mộc Thanh không chịu được nữa, cơ thể run rẩy, quay đầu lại.
Cô nhìn Sở Phàm đứng bên cạnh, khẽ nói: “Nên làm gì, cháu đều nghe theo anh ấy”.
Vân Thường Thanh thở dài một hơi, không nói gì nữa, cả hai chân đều sắp khuỵu xuống.
Nhưng trong giây tiếp theo, đầu gối cụ ta khựng lại giữa không trung, như có một lực vô hình giữ lại, khiến cụ ta không thể cử động.
“Cái này...”
Sở Phàm vẫy tay ra hiệu cho Lý Thu Linh đỡ cụ ta lên xe lăn, bình tĩnh nói: “Cụ Vân, dù sao cụ cũng là ông nội của Mộc Thanh, tôi sẽ không để cụ quỳ lạy cô ấy đâu”.
“Tôi muốn hỏi một câu, năm năm trước, cụ đuổi Vân Mộc Thanh vừa sinh Đan Đan ra khỏi nhà, mặc kệ cô ấy quỳ trong giông bão cả đêm, cũng không thèm ngó ngàng đến cô ấy. Khi đó, cụ có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
“Cụ vì hai trăm triệu lễ hỏi của nhà họ Lý mà đẩy cháu gái ruột vào hố lửa, ép cô ấy gả cho Lý Tử Duy. Lúc đó, cụ có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?”
“Cụ đúng là người ích kỷ, vô nhân tính, máu lạnh tàn nhẫn. Lúc cụ ngồi trên ghế cao, chỉ tay năm ngón, có từng nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay không?”
Nước mắt Vân Thường Thanh rơi lã chã, vô cùng hối hận: “Tôi đáng chết, là tôi tự tạo nghiệp, đây là quả báo của tôi!”
“Bảo tôi tha cho nhà họ Vân các người một con đường sống à, được thôi, nhưng cụ phải giúp tôi làm một việc trước đã”.
Sở Phàm nhìn cụ ta, bình tĩnh nói, không còn nghi ngờ gì nữa: “Trịnh trọng xin lỗi người phụ nữ của tôi, trước mặt nhân dân cả nước”.
Vân Thường Thanh tê dại trên xe lăn, hai mắt vô hồn.
Phải phơi bày lỗi lầm năm đó cho tất cả mọi người xem.
Điều này có nghĩa là Vân Thường Thanh phải hoàn toàn từ bỏ nhân phẩm của mình, thanh danh nửa đời sau của cụ ta cũng khó mà giữ được, cụ ta sẽ phải mang tiếng ô nhục suốt đời.
Nhưng cụ ta không có sự lựa chọn nào khác!
Vân Thường Thanh mấp máy môi, lúc này như thể bị rút hết sức lực, một lúc lâu sau, cụ ta mới run rẩy thốt lên một chữ:
“Được”.
Hôm nay là một ngày cuối tuần yên bình, nhưng Giang Lăng lại vô cùng náo nhiệt vì đã có hai sự kiện lớn xảy ra!
Sự kiện thứ nhất là chuyện đã lan truyền trước đó, tập đoàn Phàm Vân được gọi là “đầu tư mười tỷ”, đã chính thức lên sàn và tổ chức lễ thành lập.
Ngày đó, toàn bộ phố tài chính đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt, xe sang trọng, thảm đỏ, minh tinh, giới kinh doanh, nhao nhao đến chúc mừng.
Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải, Hoàng thánh thủ của Bảo Chi Lâm, nhà họ Đường giàu có nhất ở Giang Lăng, nhà họ Phương ở Giang Bắc đều cử đại diện đến, thậm chí quan chức Giang Lăng cũng gửi quà đến.
Dưới sự chú ý của cả thành phố, Vân Mộc Thanh với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị đã tham gia buổi lễ trong bộ trang phục thanh lịch, bình tĩnh, tự tin, và giành được một tràng pháo tay của mọi người!
Chắc mấy chốc, danh tiếng “Nữ hoàng giới kinh doanh” đã lan tràn trên mạng, khắp các con đường, ngõ hẻm, thậm chí là báo nước ngoài cũng đổ xô đưa tin.
Nhất thời, Vân Mộc Thanh trở thành tâm điểm được mọi người chú ý tới!
Mà sự kiện thứ hai cũng liên quan đến vị trí “Nữ hoàng giới kinh doanh” của Vân Mộc Thanh.
Vào lúc tập đoàn Phàm Vân đang sôi nổi khánh thành thì đột nhiên Vân Thường Thanh mời các phóng viên đến, mở buổi công bố. Đối diện với máy quay, cụ già gầy gò cúi đầu nhận lỗi lầm của mình:
“Tôi là kẻ có tội, vì danh tiếng của gia tộc và lợi ích của bản thân mà suýt chút nữa hủy hoại tuổi thanh xuân của một cô gái, hủy hoại một gia đình”.
Lúc này, lời thú nhận của Vân Thường Thanh đang lan tràn khắp mọi nơi thông qua các phương tiện truyền thông trực tuyến.
Khách du lịch trong nhà ga, trung tâm mua sắm đều đang xem màn hình lớn.
Công nhân tăng ca cuối tuần tiều tụy cũng xem trên màn hình máy tính.
Những người già nhàn rỗi ở nhà, những thanh nhiên trẻ thức khuya hóng dưa, tất cả đều đang yên lặng lắng nghe câu chuyện về người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và câu chuyện tình yêu lãng mạn, cảm động!
Bây giờ, bọn họ đã biết người mẹ trẻ tên Vân Mộc Thanh đã phải kiên trì năm năm, dựa vào số phận, tự mình gánh vác tất cả.
Vô thức, mọi người đều bật khóc, trong lòng vừa chua xót vừa cảm động.
Đồng thời, Vân Thường Thanh và những người khác trong nhà họ Vân càng bị chỉ trích và mắng chửi.
“Xin lỗi Mộc Thanh, đây đều là lỗi của ông, ông đáng bị trừng phạt, ông đáng chết, hôm nay ở đây, tôi xin được công khai xin lỗi Vân Mộc Thanh, hy vọng có được sự tha thứ của con bé”.
Trước ống kính, Vân Thường Thanh bật khóc, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Rầm...
Ở phía sau, Vân Hinh Nhi và đám người nhà họ Vân đều hoảng sợ quỳ xuống xin lỗi.
“Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi có tội, xin hãy tha thứ cho chúng tôi”.
Lúc này, trên tầng cao nhất của tập đoàn Phàm Vân, Vân Mộc Thanh lặng lẽ theo dõi Vân Thường Thanh và đám người nhà họ Vân xin lỗi. Không biết từ lúc nào, mắt cô đã đỏ hoe.
Sở Phàm không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.
Vân Mộc Thanh hết khóc lại cười, lúc này, mọi ân oán, đau buồn kìm nén năm năm qua đã hoàn toàn biến mất!
“Sở Phàm”, Vân Mộc Thanh khẽ gọi.
“Anh đây”, Sở Phàm trầm giọng nói.
Vân Mộc Thanh nép vào lòng Sở Phàm, cười tươi như hoa, mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
“Em yêu anh!”