Chương 205: Ông phá sản rồi
Không đến mười phút, các ‘nhân vật lớn’ mà Phương Trung gọi đến đã có mặt đầy đủ.
Xe sang mấy chục triệu, âu phục giày da, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết người đẳng cấp.
Nhìn thấy đường đường là cậu chủ nhà họ Phương lại bị người ta đánh gãy hai chân, quỳ trên mặt đất cực kỳ nhếch nhác, bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Sau đó, từng ánh mắt ác liệt phẫn nộ, đồng loạt liếc nhìn Sở Phàm, sự uy nghiêm và khí phách của họ khiến không ít người trẻ tuổi nhà họ Đường bắt đầu đổ mồ hôi lạnh trên đầu, hai chân mềm nhũn.
“Chủ tịch tập đoàn Thái Phong – Trương Thanh bằng lòng nghe theo sai khiến của cậu Phương”.
“Trần Đào - nhà họ Trần ở Giang Bắc nghe theo lời căn dặn của cậu Phương!”
“Tổng giám đốc công ty năng lượng Hâm Nguyên – Trương Chí, tuân theo mọi sắp xếp của cậu Phương”.
“Tập đoàn bất động sản Phương Hoa…”
Mười mấy ông lớn khí chất bất phàm, đứng ngạo nghễ bên ngoài cổng nhà họ Đường, lần lượt bày tỏ lòng trung thành với Phương Trung, khí thế hung hăng chèn ép đến mức người ở đây cũng không thở nổi.
Những ông chủ này đều là ông lớn của mấy công ty có giá trị mấy tỷ. Lôi kéo bừa một người cũng là người thuộc cấp bá chủ giới kinh doanh, tùy tiện giậm chân thì cả giới kinh doanh Giang Bắc cũng chấn động lớn, năng lực lớn liên kết với nhau, cho dù là nhà họ Đường thì cũng có thể bị tan rã trong chớp mắt.
Sắc mặt của đám thanh niên trẻ tuổi như Đường Miên Miên, Đường Phùng cũng biến đổi nhanh chóng.
“Khốn kiếp, mày chết chắc rồi! Có bản lĩnh thì có ích gì, mày là Tông sư võ đạo thì có tác dụng chứ? Thế lực của nhà họ Phương tao trải dài khắp Giang Bắc, những ông lớn này đều là đối tác làm ăn của nhà họ Phương, chỉ cần tao nói một tiếng thì cả Giang Lăng sẽ không có đất cho mày dung thân!”
Phương Trung cười hung ác, chỉ vào Sở Phàm chửi như tát nước, khí thế điên cuồng: “Tên khốn, người thân, bạn bè của mày, tất cả những người có quan hệ với mày sẽ bị trả thù gấp trăm lần, bọn họ sẽ mất đi mọi thứ mình đã cực khổ có được, cút ra ngoài như một con chó, mày hiểu chứ? Mày biết chứ?”
Những ông lớn cao ngạo phía sau, tràn đầy vẻ thách thức và khinh thường, có thể thấy bọn họ rất tự tin với thực lực của mình.
Ngay cả Đường Việt Quân cũng không nhịn được mà nhướng mày, sắc mặt nghiêm trọng: “Cậu Sở, khí thế của đám người này lớn thật, bọn họ liên kết lực lượng tư bản với nhau, cho dù là nhà họ Đường cũng không chống đỡ được nửa tiếng”.
“Ý tốt của cậu giành cho Miên Miên, cho nhà họ Đường chúng tôi xin nhận, bây giờ vẫn mong…”
“Cụ Đường, nước cờ của cụ đi sai rồi”.
Sở Phàm vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, sắp xếp con cờ lại lần nữa: “Chơi cờ phải tập trung, chúng ta chơi lại ván nữa”.
Khóe môi Đường Việt Quân khẽ co giật, gò má Phương Trung càng đỏ bừng, vừa đau vừa ngứa, còn đám người có mặt ở đó cũng không khỏi trợn mắt há mồm…
Chuyện gì... chuyện gì vậy, anh ta còn tâm trạng chơi cờ à?
“Hừ, cố làm ra vẻ, chỉ là cứng miệng thôi!”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đầu hói ưỡn cái bụng bia, mặt đầy kiêu ngạo xem thường: “Nhóc con, đừng cứng miệng nữa, kiểu ranh con mạo xưng là trang hảo hán như cậu, ông đây gặp nhiều rồi, bớt ra vẻ ông đây không sợ trời không sợ đất cho tôi xem đi, thật ra nhìn cảnh tượng này thì đã bị dọa tè ra quần rồi phải không?”
“Muốn giữ chút tôn nghiêm cho mình không? Chết một cách có thể diện, ngại quá, ông đây cứ phải hạnh hạ cho cậu chết, giẫm đạp thể diện của cậu xuống đất như tấm đệm!”
Ông ta chỉ vào Sở Phàm, cười nhếch mép: “Sờ đũng quần của mình xem, không chừng giờ vẫn đang ướt đấy…”
Đám ông lớn xung quanh cười ầm lên, gương mặt đầy vẻ giễu cợt và xem thường.
Một thằng ranh ngoài hai mươi, giá trị con người nhiều lắm là mấy chục triệu, còn không đủ cho bọn họ chơi đùa với mấy minh tinh nữa, lấy gì đấu với họ đây?
Sở Phàm đi con mã trên bàn cờ, hời hợt liếc nhìn ông ta: “Ông tên gì?”
“Mẹ kiếp, đúng là ngu đần, ngay cả ông đây là ai mà cũng không biết, sao cậu lăn lộn được ở Giang Lăng vậy?”
Người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng bia, vênh váo hống hách: “Chủ tịch tập đoàn Thái Phong – Trương Thanh, cậu biết lợi nhuận một năm của công ty tôi là bao nhiêu không? Một tỷ đấy, cậu biết một tỷ là khái niệm gì không? Tính từ đời tổ tông của cậu, số tiền mà mấy đời tổ tiên các cậu cộng lại, cũng không nhiều bằng mình tôi kiếm được đâu”.
“Ha ha ha… Mẹ kiếp, đúng là ngu si, không có não”.
Trương Thanh cười khinh thường, thật không hiểu, sao cậu chủ nhà họ Phương lại thua thằng ranh này?
Sở Phàm không để ý đến ông ta, chỉ nói với La Cường bên cạnh: “Ghi lại chưa?”
“Ghi rồi”, La Cường gật đầu: “Tập đoàn Thái Phong, trong vòng mười phút sẽ khiến ông ta phá sản”.
Vừa dứt lời, cậu ta còn lấy đồng hồ từ trong người ra, giống như đếm ngược thời gian.
Trương Thanh và tất cả mọi người có mặt đều sững sờ…
Khì khì!
Khoảng nửa phút sau, Phương Trung là người đầu tiên phản ứng lại, bật cười khinh bỉ: “Ngu ngốc!”
Tất cả mọi người, cười ầm lên trong chớp mắt.
Mười phút, khiến cho tập đoàn Thái Phong trị giá mười tỷ bị phá sản ư? Đây chắc hẳn là chuyện buồn cười nhất bọn họ nghe được trong năm nay.
“Mọi người nghe thấy không, tôi sắp phải phá sản rồi ư? Tôi sắp biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, tôi sợ quá, tôi sợ quá”.
Một tay Trương Thanh sờ lên lỗ tai, làm động tác khoa trương, bật cười ha ha: “Tôi xin cậu đấy, cậu tha cho tôi đi, tôi thật sự rất sợ đấy…”
Sắc mặt của đám người nhà họ Đường cũng vô cùng bối rối, chỉ có khuôn mặt thanh tú của Đường Miên Miên tức giận, giậm chân thở hồng hộc, con người tuyệt đẹp liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Phàm, cô tin vào mắt nhìn của mình, càng tin vào năng lực của mình!
“Ranh con, tôi là ông chủ của công ty năng lượng Hâm Nguyên, doanh nghiệp quốc gia, nắm trong tay 70% nguồn cung ứng dầu mỏ của cả Giang Bắc…”
Một người đàn ông tâm địa độc ác, đeo mắt kính gọng vàng, cười châm biếm nhìn Sở Phàm: “Cậu cũng xem giúp tôi, muốn tôi phá sản hoặc mất chức thì cần mấy phút?”
“Ông thì càng đơn giản, ba phút là xong”, Sở Phàm nheo mắt, bình tĩnh uống ngụm trà.
“Ha ha ha, ba phút, tôi thảm quá đi, tôi sợ quá…”
“Ngay cả doanh nghiệp quốc gia cũng không chống đỡ nỗi, chúng ta đã đắc tội với người tai to mặt lớn rồi, thằng ranh này chắc không phải Hoa thái tử của Đế Đô chứ?”
“Chắc vậy, tôi phải mau chóng bán công ty bất động sản của tôi thôi, mau chóng mua miếng đất chôn, nếu không, có chết cũng không biết chết thế nào…”
Đám người Trương Thanh cười đùa mắng chửi, hành động vô cùng khoa trương, coi Sở Phàm như ‘tên ngốc’, bộ dạng cứ như nghe được chuyện hết sức nực cười, cười đến mức không ngậm được mồm và vỗ tay khoái trá.
Sở Phàm vẫn bình tĩnh tiếp tục đánh cờ, La Cường cười khẩy khinh thường: Cười đi, đợi lát sẽ có lúc các người khóc thôi…
Đúng vào lúc đám người Trương Thanh cười nghiêng ngả, vô cùng vui vẻ, đột nhiên, một người đàn ông ăn mặc như trợ lý, chạy vào với sắc mặt trắng bệch, thần sắc vô cùng hốt hoảng, thậm chí bước chân không vững, ngã nhào vào người Trương Thanh.
“Thứ hèn mạt, cậu mù à? Làm gì mà vội vội vàng vàng như vậy, vội về chịu tang bố cậu à?”, Trương Thanh thở hổn hển, chỉ vào tên trợ lý mắng to.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi…”, trợ lý nôn nóng đến mức đầu toát đầy mồ hôi, giọng nói khàn đặc: “Mười phút trước, thị trường chứng khoán của tập đoàn Thái Phong chúng ta bị đánh lén bởi tập đoàn tài chính không rõ nào đó, năm phút trước, đoàn thanh tra vào trụ sở chính của tập đoàn kiểm tra sổ sách, đưa đi hơn hai mươi lãnh đạo cấp cao. Ba phút trước, mười bảy nhân viên nhận hối lộ bị phanh phui, lần lượt khai ông ra…”
“Tập đoàn Thái Phong của chúng ta, phá sản rồi…”
Ầm ầm…
Trương Thanh như bị sét đánh, lắc lư, suýt chút nữa ngã phịch xuống.
Nụ cười trên gương mặt các ông lớn ở đây cũng tắt ngấm trong chớp mắt, ngây người như phỗng.
Trên bàn cờ lúc này, Sở Phàm nhẹ vung con ‘pháo’ lên, một phát ăn ngay con ‘chốt’ của phe địch, ung dung tùy ý.