Chương 218: Màn kịch hay
Nghe mấy câu nói khiến người khác điên tiết của Sở Phàm, Lý Phương Cát giận đến suýt nổ phổi, bà ta nhướng mày nhìn Lý Thu Linh lớn tiếng nói:
“Chị cả, đây là tên tài xế khốn kiếp, Mộc Thanh bảo cậu ta đến đón em mà cậu ta lại dám đuổi mẹ con em xuống xe, vứt trên đường lớn?”
“Em đường đường là cán bộ cấp cao của Yên Kinh, nào đã từng chịu nhục nhã như vậy? Chị nhất định phải thay em trút giận, đuổi việc tên tài xế khốn kiếp này, chặt đứt con đường kiếm sống của cậu ta”.
Lý Thu Linh nghe tiếng gào thét bên tai liền liếc nhìn Sở Phàm đang thong dong, bình tĩnh, biểu cảm vô cùng phong phú, có phiền não, kinh ngạc, còn cả phức tạp và thấp thỏm không yên.
Bà ta không biết vì sao Sở Phàm lại đến đây? Lẽ nào chuyện coi mắt bị Vân Mộc Thanh phát hiện rồi nên cô cố ý để tên bạn trai nghèo kiết xác này đến phá hỏng?
Đầu óc Lý Thu Linh rối bời, lúc này, Lý Huân cũng chó cậy gần nhà đứng ra, hùng hổ chỉ vào Sở Phàm mắng: “Tên khốn này, ném hai mẹ con tao xuống xe còn dám theo tới đây? Hôm nay ông đây sẽ cho mày một bài học nhớ đời”.
Sở Phàm hững hờ, không thèm để ý đến hắn ta.
La Cường từ sau bước đến, thân hình vạm vỡ rắn chắc như núi, từ trên cao nhìn xuống, bàn tay to lớn bẻ khớp tay kêu răng rắc rồi liếc xéo Lý Huân như đang quan sát một chú gà con.
Tuy không nói lời nào nhưng ánh mắt mang theo ý cảnh cáo rõ ràng: Nếu dám tiến thêm một bước thì ông đây sẽ bóp chết mày.
Ừng ực...
Lý Huân nhìn La Cường cao hơn mình hai cái đầu, sắc mặt bỗng tái nhợt, khó khăn nuốt nước bọt.
“Hôm, hôm nay tâm trạng ông đây tốt, bỏ qua cho mày một lần, mày, mày nhớ kỹ cho tao”.
Lý Huân chuồn lẹ, vội vàng chạy đến sau lưng Lý Phương Cát, thở hổn hển, nghĩ lại còn hoảng sợ như thể vừa thoát chết trong gang tấc.
Lý Phương Cát trừng mắt liếc xéo Lý Huân, tức giận vì con mình hèn nhát nhưng bà ta cũng hiểu con trai mình ra sao, vẻ mặt bà ta u ám hừ một tiếng: “Thôi, dù sao loại người thấp kém như cậu ta căn bản không có tư cách vào dự tiệc, chúng ta đi, đừng vì tên vô dụng này làm mất nhã hứng”.
Đúng lúc này, Lý Thu Linh lại bước lên phía trước: “Em à, để cậu ta vào cùng chúng ta đi”.
“Sao cơ? Để một tên tài xế vào cùng chúng ta, ý chị là gì?”, Lý Phương Cát kinh ngạc.
Lý Thu Linh vội vàng giải thích: “Em à, là thế này, cậu ta tên là Sở Phàm, kẻ đang theo đuổi Mộc Thanh, một tên lính quèn đã xuất ngũ nghèo kiết xác, cứ bám riết lấy Mộc Thanh nhà chúng ta”.
“Chị nghĩ đi, để tên nghèo này vào trong mở rộng tầm mắt, chờ khi thấy được tiền tài và khí thế của cậu Phương Mẫn, cậu ta ắt sẽ hiểu mình hoàn toàn không xứng với Mộc Thanh, để cậu ta biết đường mà biến đi, không làm lỡ dở thanh xuân của Mộc Thanh nhà chúng ta”.
Ánh mắt Lý Phương Cát khẽ chuyển động, trong lòng suy tính thiệt hơn.
“Chị muốn mượn tay cậu Phương Mẫn để đánh vào mặt cho cậu ta tỉnh ra sao?”, đôi mắt Lý Phương Cát sáng rực, bà ta là người thù dai, tên tài xế hèn hạ Sở Phàm này dám đuổi bà ta xuống xe, mối thù này phải trả lại gấp mười lần.
Nếu chỉ đơn giản đuổi việc Sở Phàm thì thật quá dễ dàng, bà ta còn muốn khiến Sở Phàm mất mặt, mất sạch danh dự.
Mượn dao giết người đúng là cách hay.
“Được, nể mặt chị cả, em sẽ cho bọn họ một cơ hội, để hai kẻ nhà quê này mở mang tầm mắt”.
Lý Phương Cát hết sức kiêu ngạo, ra vẻ như đã trao cho Sở Phàm một ân huệ lớn, tiếp sau đó, bà ta đưa hai bức thư mời cho bảo vệ, chỉ tay nói: “Hai người đó là người của tôi, đi vào cùng tôi”.
Bảo vệ cau mày: “Thưa bà, theo quy định, một bức thư mời chỉ cho phép một người vào, vì vậy thật xin lỗi, tôi….”
Bốp.
Lý Phương Cát thẳng tay tát một cái, nghiêm mặt quát: “Đồ chó, mở to mắt chó của mày ra xem cho rõ, thư mời này là do ai gửi?”
Lý Huân cũng phách lối vênh váo: “Là Phương Mẫn, cậu chủ Phương! Con trai của đại quản gia nhà họ Phương ở Giang Bắc, cháu nuôi của ông Phương, chúng tôi là khách quý cậu ấy mời đến, các người chọc vào nổi không?”
“Xin, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng”.
Bảo vệ sợ đến tái mặt, quên cả đau đớn trên mặt, cung kính sợ hãi cúi đầu: “Mời vào, mời vào”.
Tuy Phương Mẫn chỉ là con trai của quản gia nhà họ Phương, nhưng là kẻ được cụ Phương yêu quý, thân phận cao quý, một bảo vệ nhỏ nhoi như hắn nào dám đắc tội.
Hai mẹ con Lý Phương Cát càng thêm ngang ngược như hai chú chim công kiêu ngạo bước vào sảnh lớn, xòe đuôi như sắp bay lên trời vậy.
Sở Phàm mỉm cười bước vào theo, vừa hay, anh cũng khỏi cần gọi cho Phương Trung.
Mới bước vào sảnh lớn, Lý Thu Linh nhìn bữa tiệc hoành tráng, sang trọng và vô cùng xa xỉ, trong lòng không khỏi kích động.
Đây chính là khí phách của con cháu nhà giàu, đúng là phong cách của cậu chủ nhà họ Phương, tùy ý tổ chức cũng là một bữa tiệc xa hoa, hội tụ biết bao người nổi tiếng của cả Giang Lăng.
Lý Phương Cát tùy tiện nhắc đến tên của Phương Mẫn đã khiến bảo vệ sợ chết khiếp, kính cẩn lễ phép mời họ vào.
Đó chính là thân phận và địa vị, là cuộc sống giàu sang phú quý mà bà ta ao ước, người như thế mới xứng đáng trở thành con rể nhà họ Vân!
Nếu so sánh thì tên sở Phàm trước mặt chẳng bằng một góc của cậu Phương Mẫn.
Lý Thu Linh khó chịu liếc nhìn Sở Phàm, trong ánh mắt đầy vẻ chán ghét, bà ta lấy di động ra, năm lần bảy lượt giục con gái mau đến, muốn ngay lập tức thúc đẩy, tạo điều kiện thuận lợi cho cuộc hôn nhân này, để cô có một cuộc sống giàu sang sung sướng, cũng khiến Sở Phàm từ bỏ ý định.
“Ở đây toàn là người thuộc giới thượng lưu, đồ ăn, thức uống này toàn bộ được vận chuyển bằng máy bay từ khắp nơi đến, cả đời này mày chưa chắc đã có cơ hội được thấy”, Lý Phương Cát chỉ cho Sở Phàm xem, cảm thấy mình đẳng cấp hơn nhiều.
“Đừng đi lung tung, đừng nói mấy câu vớ vẩn, mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng là được, đừng khiến bọn tao mất mặt, hiểu không?”
Sở Phàm chỉ cười nhạt, giơ tay lấy ly vang đỏ do một cô gái phục vụ đưa qua, mỉm cười thay lời cảm ơn rồi yên lặng nếm thử.
Lý Phương Cát thấy vậy cười khinh bỉ, cúi đầu nhìn đồng hồ Longines trên cổ tay, cau mày nói: “Chị cả, sắp tám giờ rồi, sao Mộc Thanh còn chưa đến?”
“Cậu Phương Mẫn sắp đến rồi, chẳng lẽ chị định để cậu ấy chờ sao? Chị có biết ngoài kia có bao cô gái nhà giàu tìm đủ cách để được gặp cậu Phương Mẫn không?”
“Em đã tốn biết bao công sức mới có được cơ hội gặp gỡ này cho nó, nó không muốn thì cứ nói thẳng, em trao cơ hội cho người khác!”
Lý Thu Linh sốt ruột nói: “Đừng, đừng, chúng ta là người nhà, tình cảm thân thiết, chuyện tốt hiếm hoi như này sao có thể trao vào tay người ngoài được”.
“Chị đã gọi điện thúc giục rồi, con bé đến ngày bây giờ đây”.
“Bản lĩnh không lớn, lại không biết khiêm tốn, giờ mới là tổng giám đốc, nếu lên làm chủ tịch thì chắc vểnh đuôi lên trời luôn nhỉ”, Lý Phương Cát khó chịu nói, trong lòng hậm hực tức giận.
Bà ta là trưởng bối của Vân Mộc Thanh, lại đường đường là cán bộ cấp cao của Yên Kinh, hạ mình đến Giang Lăng đã là nể mặt lắm rồi, nhưng Vân Mộc Thanh tới giờ còn chưa thấy đâu, điều này khiến bà ta cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích.
Vẻ mặt Lý Thu Linh ngượng ngùng, chỉ có thể gọi điện hết lần này đến lần khác thúc giục.
“Anh Phàm, Phương Trung hỏi khi nào anh đến, anh ta sẽ tự mình ra đón tiếp, giờ bảo anh ta qua đây được chưa?”, lúc này, La Cường đi tới trước mặt Sở Phàm, trầm giọng nói.
“Không cần, anh muốn xem thử rốt cuộc Phương Mẫn này là thần thánh phương nào, thân phận cao quý đến đâu”, Sở Phàm xua tay, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Phương Trung là con cháu đích tôn của nhà họ Phương, vì chuyện ‘cướp hôn’ cô hồng nhan tri kỷ Đường Miên Miên của anh mà bị trừng phạt, đến giờ vẫn còn sợ hãi.
Ngay cả Thổ hoàng đất Giang Bắc - cụ Phương Chấn Khang nhà họ Phương cũng phải cúi đầu nhận sai, trả giá vì lỗi lầm của mình.
Phương Mẫn chỉ là con trai của một quản gia nho nhỏ, nói trắng ra là người giúp việc của nhà họ Phương mà lại dám tơ tưởng đến vợ anh sao?
Đây đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào!
“Rõ”.
La Cường biết điều lui qua một bên, miệng khẽ mỉm cười sâu xa, vô cùng mong chờ màn kịch hay tiếp theo.