Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ngoài ra theo ý chỉ của Thái tử Hoa, Quân thần của Long Hồn Sở Phàm chinh chiến Tây Hạ, có công giành lại Tây Dã, cho nên ban thưởng chức vị “Thiếu soái”, đây là quân phục và quân ấn của cậu”.

Trong mắt quan sai kia đầy vẻ hâm mộ, bên cạnh có người dâng một bộ quân phục và con dấu lên.

Sở Phàm chỉ ôm Đan Đan chơi đùa, cười khẽ nhìn con gái hái một đoá hoa mai trong vườn hoa xuống, không hề để tâm.

Không ít tôi tớ hóng chuyện trong Vương phủ bàn tán xôn xao, vô cùng kích động.

“Trời ạ, cậu chủ Tiểu Phàm cũng là Nguyên soái rồi? Đây là vinh dự lớn đến mức nào chứ”.

“Nhà họ Sở có tới hai tướng soái, thật sự là một chuyện đáng mừng”.

“Cậu chủ Tiểu Phàm đúng là quá xuất sắc!”

Đan Đan cũng chớp đôi mắt to, vừa tự hào vừa kích động vung nắm đấm nhỏ: “Bố là Đại Nguyên soái, bố thật giỏi!”

Trong Vương phủ tràn đầy tiếng cười vui vẻ.

Đi cùng quan sai kia còn có một cô gái mười tám mười chín tuổi, làn da trắng nõn, ăn mặc xinh đẹp, trong mắt cũng đầy vẻ kiêu căng.

Nhìn thấy vẻ kích động của đám tôi tớ nhà họ Sở, cô ta khinh thường châm chọc: “Thật là không có kiến thức, người của phủ Vương gia Sở cũng chỉ thế thôi, thua Đế Đô quá xa”.

“Chỉ là một Thiếu soái có tiếng không có miếng, một chức vụ không có thực quyền, chỉ một câu của anh tôi, muốn bao nhiêu mà chẳng có?”

Cô ta tên Hoa Oanh Oanh, là em gái ruột của Thái tử Hoa, được nuông chiều từ bé, sinh ra là quý tộc, đương nhiên tài trí hơn người.

Trong mắt bọn họ, trong thiên hạ ngoài Đế Đô ra đều là những nơi nhỏ bé, khó thành châu báu.

Sở Phàm nheo mắt lại, mặc dù Hoa Oanh Oanh nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị anh nghe thấy rõ ràng.

Là một võ giả “cấp Thần”, giác quan và thính lực của anh không chỉ phát triển gấp chục lần người bình thường.

Quan sai kia ho khan hai tiếng, hơi bất mãn nhìn thoáng qua Hoa Oanh Oanh, dường như đang trách cô ta nhiều chuyện:

Sau đó, gã cười ha hả nhìn Sở Phàm: “Thiếu soái Sở, chúc mừng cậu, tuổi còn trẻ đã có thể lên đài bái soái, có thể nói là quốc sĩ số một trong suốt ba trăm năm lịch sử của Đông Hoa!”

“Dù là Vương gia Sở nhà cậu cũng đến lúc ba mươi tuổi mới lên làm “Đại Nguyên soái binh mã”, đứng đầu thiên hạ”.

“Thiếu soái Sở tiếp chỉ đi”.

Quan sai kia giơ một quyển trục màu vàng có thêu rồng vàng, kiêu ngạo nói.

Theo quy tắc, đây là thánh chỉ được Hoàng tộc hạ xuống, quan chức người dân của Đông Hoa, trên là vương công quý tộc, dưới là dân chúng phàm thường, không ai không phải bái lạy để bày tỏ sự tôn kính.

Tuy bây giờ triều đình đã bị huỷ diệt, nhưng Hoàng thất vẫn còn đó, bọn họ vẫn làm theo những phép tắc phong kiến này để thể hiện thân phận “Hoàng tộc” cao quý của mình.

Nhưng mà…

Sở Phàm chỉ lạnh nhạt vung tay lên: “Để đó đi, ông có thể đi rồi”.

Ặc…

Quan sai kia lập tức ngây người, khuôn mặt từ xanh thành tím, cực kỳ khó coi.

Đây thật sự là không coi gã ra gì, không coi Thái tử Hoa và Hoàng tộc ra gì!

Hoa Oanh Oanh cũng nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, tức giận chỉ vào Sở Phàm quát: “Này, anh có ý gì? Anh tôi bất chấp nguy hiểm lớn như vậy xoá bỏ tội danh cho anh, không tính toán đến hiềm khích lúc trước ban cho anh ‘danh hiệu Thiếu soái’, đây là phúc anh tu luyện tám đời đấy!”

“Anh không biết ơn, không cảm ơn hoàng ân cuồn cuộn thì thôi đi, còn tỏ thái độ thế này nữa, anh cư xử với ân nhân của mình như thế sao? Đời sau của Vương gia Sở có tố chất thế này à?”

Hoa Oanh Oanh bới lông tìm vết, châm chọc khiêu khích.

Cô ta đã sớm chướng mắt Sở Phàm này từ lâu rồi, bây giờ có cơ hội đương nhiên phải dạy dỗ anh một trận, cho anh hiểu rõ vị trí của mình.

Sở Phàm chỉ quay đầu, hờ hững nói một câu: “Tôi xin các người giúp à?”

“Rõ ràng là các người tự mình lo chuyện bao đồng, nói mấy câu có hình thức, lấy ra một chức danh giả dối là ‘Thiếu soái’ đã muốn tôi biết ơn, làm trâu làm người cho nhà họ Hoa các người rồi?”

“Ơn tình như thế của các người tôi không cần, cũng không cần thiết”.

Hoa Oanh Oanh tức muốn lệch mũi, ngón tay run rẩy: “Anh…”

“Sở Phàm, cậu láo xược!”

Quan sai kia cũng biến sắc, thét chói tai: “Đây là em gái của Thái tử Hoa, là công chúa nhỏ của Hoàng tộc Hoa thị, cậu dám cả gan vô lễ ư?”

“Tôi không quan tâm là Hoàng tộc Vương tộc gì cả, ở chỗ của tôi, muốn ra vẻ oai phong vênh váo ở trước mặt tôi, dù là ông trời cũng vô dụng thôi”, Sở Phàm nhìn chằm chằm vào gã, giọng nói không lớn, nhưng rất có sức uy hiếp:

“Ngoài ra nhắc nhở ông một câu, kẻ lấy ‘Hoàng tộc’ ra hù doạ tôi lần trước tên là Tô Nhân, tôi nghĩ chắc các người cũng biết kết cục của gã ta đúng không”.

“Đừng quên nơi này chính là phủ Vương gia Sở”.

Hai người Hoa Oanh Oanh lập tức biến sắc, trở nên vô cùng lúng túng và xấu hổ.

Đương nhiên bọn họ biết rõ kết cục của Tô Nhân…

Bọn họ đều biết Sở Phàm vừa đụng độ với Hoàng tộc Tô thị, mới muốn tung ra cành ô liu, để anh có cơ hội làm thân với Hoàng tộc Hoa thị.

Vốn tưởng Sở Phàm sẽ biết ơn, vui mừng nghênh đón bọn họ, nhưng không ngờ lại bị đuổi…

“Ha ha, được, nếu đã thế, vậy tôi cũng không làm phiền nữa”.

Sắc mặt quan sai liên tục thay đổi, cuối cùng vẫn dặn dò để quân phục và quân ấn xuống, cúi người nói: “Tôi đã truyền lệnh của Thái tử Hoa xuống rồi, Thiếu soái Sở, hẹn gặp lại”.

Sở Phàm không thèm quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Không tiễn”.

“Hừ, chúng ta đi!”

Hoa Oanh Oanh tức giận giậm chân, sa sầm mặt xoay người rời khỏi.

Mấy tôi tớ trong Vương phủ vốn định chúc mừng Sở Phàm, kiếm tiền lì xì, nhưng thấy tình cảnh giải tán trong không vui thế này thì đều rụt rè cúi đầu rời khỏi…

Chỉ có Ông Bảo cười ha hả đi tới, ông ta nâng quân ấn kia lên, lại mở bộ “quân phục Nguyên soái” mới tinh ra.

Trên thêu nhật nguyệt núi sông, quân hàm là mặt trời đỏ mới mọc, hào hùng, tràn đầy khí thế.

“Gấm Tô Châu thượng hạng, thật là đẹp quá”.

Ông Bảo vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, cười nói: “Ông già này không ngờ lúc còn sống có thể gặp được hai vị Nguyên soái, thật sự là một chuyện đáng mừng”.

Ba trăm năm lịch sử của Đông Hoa cũng chỉ có mười mấy Nguyên soái, bây giờ còn lại chưa đến năm người.

Mà trong đó nhà họ Sở đã có hai người, đây là vinh quang lớn đến mức nào chứ.


 

Sở Phàm chỉ cười, biểu hiện rất bình tĩnh: “Một chức danh giả dối mà thôi, cũng chỉ là thủ đoạn lôi kéo lòng người của Thái tử Hoa, Nguyên soái như tôi còn kém xa”.

Không chế tám trăm nghìn binh mã của bốn chiến khu lớn, toạ trấn Yên Kinh giống như Sở Trí Hậu mới thật sự là Đại Nguyên soái binh mã.

So sánh với nhau, cái chức Thiếu soái này của anh vẫn còn non nớt lắm.

Ông Bảo nghiêm mặt nói: “Dù là chức danh giả dối cũng là một vinh quang lớn!”

“Hơn nữa đợi sau khi vương gia từ chức về hưu, cậu sẽ trở thành ‘Đại Nguyên soái binh mã’ nhiệm kỳ tiếp theo rồi, đến lúc đó chức thiếu soái của cậu sẽ trở nên danh xứng với thực rồi”.

Sở Phàm cười: “Ông Bảo, ông cảm thấy Thái tử Hoa kia sẽ đứng nhìn tôi nắm trong tay gần một triệu binh mã sao?”

Ông Bảo sửng sốt, cười ha hả nói: “Đại Thế tử, tuy Hoa Oanh Oanh kiêu căng tuỳ hứng. Nhưng Thái tử Hoa này vẫn luôn rất thân thiện với nhà họ Sở của chúng ta…”

“Vương gia là em trai kết nghĩa của tiên hoàng, một nửa giang sơn Đông Hoa đều là vương gia giành được, từ nhỏ Thái tử Hoa đã gọi vương gia một tiếng ‘vương phụ’, tình như bố con, cậu ta có gì không yên tâm với đời sau của nhà họ Sở chứ?”

Sở Phàm im lặng một lúc lâu rồi hờ hững đáp: “Khó nói lắm”.

“Thứ khó đoán nhất trên đời này, chính là lòng người…”



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK