Chương 193: Sao lại là hắn
Con trai hắn suýt bị đánh chết?
Vừa nghe nói vậy, Thẩm Thiên lập tức bật dậy như con mèo xù lông.
Mặc dù hắn rất bất mãn với người vợ cay nghiệt, chanh chua này nhưng hắn vẫn quan tâm, thương yêu con trai của mình, không để nó chịu bất kỳ uất ức nào.
Đó là đứa con duy nhất của nhà họ Thẩm.
“Triệu Thu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, cô kể lại rõ ràng sự việc cho tôi xem!”
Thẩm Thiên nắm chặt điện thoại, giọng điệu vô cùng u ám.
“Hu hu, chồng ơi, chuyện là vậy…”, bên này Triệu Thu bật khóc đổ thêm dầu vào lửa kể lại cuộc tranh cãi với Sở Phàm ngày hôm nay.
Tất nhiên cô ta không hề nhắc đến hành động xấu xa của Thẩm Hòa, cô ta bị bắt nạt thế nào cũng đều là lỗi của cả nhà Sở Phàm.
Nghe xong Thẩm Thiên nghiến răng nghiến lợi, mắt đều đỏ ngầu cả lên.
“Tên khốn, dám đánh vợ tao, còn ức hiếp con trai tao trên địa bàn của tao, xem ông đây đánh chết mày thế nào!”
Dưới sự cố tình bóp méo sự thật, đổ thêm dầu vào lửa của Triệu Thu, Thẩm Thiên hoàn toàn mất đi lý trí trở nên điên cuồng.
Nếu không phải suy xét đến vụ làm ăn tiếp theo vô cùng quan trọng, không thể bỏ dở lúc này thì hắn muốn lập tức chạy như bay về biệt thự, tự mình đi trút giận cho vợ và con trai.
“Hu hu, chồng ơi, anh phải làm chủ cho em, làm chủ cho con trai của chúng ta”, Triệu Thu khàn giọng khóc.
Sắc mặt Thẩm Thiên trở nên u ám, hắn trầm giọng nói: “Vợ à, em yên tâm, anh sẽ khiến tên khốn đó phải trả giá, khiến hắn sống không bằng chết!”
“Ngày mai anh còn một cuộc đàm phán quan trọng không thể rời đi được, thế này nhé, anh bảo mấy người anh em qua đó cho em sắp xếp xử lý mọi việc, trước tiên cứ đánh hắn rồi nhốt vào dưới hầm trút giận cho em. Đợi anh xử lý xong chuyện này, anh sẽ về tính sổ với hắn sau, thế nào?”
Triệu Thu chỉ mong sao được làm như vậy, cô ta lau nước mắt nói: “Được, được, em sẽ gửi ảnh của tên khốn đó cho anh ngay”.
Thẩm Thiên lại gọi cho con trai Thẩm Hòa để an ủi cậu bé, nghe con trai khóc thảm thiết ở đầu bên kia điện thoại khiến hắn lòng đau như cắt.
Đồng thời, hắn cũng càng hận tên khốn đã ức hiếp vợ và con trai của mình, hắn chỉ ước gì có thể xé xác lột da tên đó ngay.
“Hắc Tử, đến văn phòng của tôi một chuyến”.
Thẩm Thiên vừa gọi xong, chẳng mấy chốc một người đàn ông thân hình cường tráng, khuôn mặt u ám hung tợn bước vào. Hắn cười nói: “Sếp Thẩm có gì dặn dò?”
“Tên khốn này dám đánh vợ và con của tôi, tôi muốn hắn phải trả giá”, Thẩm Thiên không nói nhiều đập mạnh điện thoại lên bàn, gõ vào tấm ảnh của Sở Phàm mà Triệu Thu gửi qua cho hắn: “Dẫn theo nhiều người đi đánh tên này tàn phế cho tôi”.
Hắc Tử chẳng qua chỉ là một tên lãnh đạo nhỏ nhỏ trong hội thương mại Tứ Hải, cách xa Mã Minh Nguyên tận mấy cấp bậc, dĩ nhiên không có tư cách quen với nhân vật có quyền có thế như Sở Phàm.
Hắc Tử ngậm cây tăm, cười nhếch mép nói: “Sếp Thẩm, chúng tôi được Hội trưởng Mã cứ đến đây để giúp anh giải quyết tranh chấp của công ty, không phải giải quyết việc tư riêng của anh”.
“Nếu như để Hội trưởng Mã biết được chuyện này thì các anh em chúng tôi sẽ gặp rắc rối”.
Thẩm Thiên không nhiều lời lấy một xấp tiền màu đỏ từ ngăn kéo ra, hơn ba trăm nghìn tệ rồi đáp: “Tôi hiểu quy tắc trong giới, không thiếu tiền cho các cậu. Các cậu không cần phải thông báo với Hội trưởng Mã đâu”.
“Sếp Thẩm hiểu lý lẽ quá”.
Hắc Tử cũng không khách sáo, hắn nhận hết số tiền đó rồi phun cây tăm ra và nói: “Sếp Thẩm yên tâm, anh em chúng tôi nhất định sẽ giải quyết việc của anh gọn gàng để tên khốn ức hiếp chị dâu phải hối hận vì đã đến thế giới này”.
“Đi làm việc đi”, Thẩm Thiên vẫy tay.
Đuổi Hắc Tử đi rồi, Thẩm Thiên vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, không cách nào xả cơn giận khiến hắn thẹn quá hóa giận đập phá đồ đạc trong văn phòng, đồ sứ có giá trị cũng bị đập vỡ tan tành thành từng mảnh.
Sau đó, hắn thở hổn hển bấm số điện thoại của cô thư ký vừa được tuyển vào mấy ngày trước: “Đến văn phòng của tôi, ngay bây giờ!”
Cô thư ký cực kỳ vui vẻ đi thay một bộ đồ quyến rũ, quần tất lụa gợi cảm, còn trang điểm lại một chút. Vừa gõ cửa bước vào, Thẩm Thiên lập tức nhào vào người cô ta như hổ dữ.
Vài ba động tác đã cởi hết quần áo và quần tất của cô ta, sau đó đè cô ta trên bàn làm việc bắt đầu ‘công kích’…
Không biết là vì tức giận hay là vì hắn thích cách ăn mặc hôm nay của cô thư ký mà hôm nay Thẩm Thiên rất ra sức ‘cày cấy’ khiến cô thư ký liên tục xin tha.
“Reng reng reng...”
Đúng lúc này, tiếng điện thoại không đúng lúc vang lên.
Thẩm Thiên đang tiến vào thời khắc quan trọng, gấp rút ‘hoạt động’ vài cái cuối cùng chuẩn bị ‘bắn ra’. Lúc này chuông điện thoại lại khiến hắn giật mình, nhanh chóng héo rũ xuống.
“Chết tiệt, tên khốn…”
Thẩm Thiên đẩy cô thư ký ra, tức giận đi đến cầm lấy điện thoại chuẩn bị mắng xối xả. Nhưng khi thấy tên “Mã Minh Nguyên” hiển thị trên màn hình, lửa giận trong lòng hắn lập tức biến mất.
Hắn lập tức đứng dậy, vẻ mặt cung kính nói: “Hội trưởng Mã có chuyện gì cần tôi làm sao? Thẩm Thiên sẽ không từ chối!”
Hắn không dám quên mình đã trèo lên vị trí này thế nào.
Không có Mã Minh Nguyên, không có “anh Sở” thủ đoạn cao cường ở phía sau thì Thẩm Thiên hắn chẳng là cái thá gì cả. Vì thế hắn không dám tỏ ra bất kính với Mã Minh Nguyên.
Mã Minh Nguyên bật cười nói: “Thẩm Thiên à, cơ hội lớn của cậu đến rồi”.
“Trước đây chẳng phải cậu cứ nói mãi muốn gặp “anh Sở” sao? Xem ra ông trời rất ưu ái cậu đấy, anh Sở đang đưa con gái anh ấy đi nghỉ dưỡng, bây giờ đang ở sơn trang nghỉ dưỡng suối nước nóng Cửu Hoa. Cậu nói xem đây có phải là món quà ông trời ban tặng không?”
“Cái gì?”, Thẩm Thiên kích động đứng bật dậy, nhưng không nhận ra mình còn chưa mặc quần khiến thư ký bên cạnh hoảng hốt.
“Chuyện, chuyện này là thật sao? Hội trưởng Mã, ông không gạt tôi chứ?”
“Chết tiệt, ông đây nửa đêm gọi đến để lừa cậu à? Ông đây không nhàm chán đến mức đấy đâu”, Mã Minh Nguyên tức giận mắng: “Tôi đã gửi tin tức về anh Sở và gia đình anh ấy cho cậu rồi, bao gồm cả sở thích, thói quen, cậu xem mà chăm sóc cho tốt”.
“Nhất là con gái anh ấy, chỉ cần cô công chúa nhỏ đó nói tốt về cậu trước mặt anh Sở thì tên nhóc cậu sẽ gặp chuyện tốt, hiểu chưa?”
“Vâng, đại ơn đại đức của Hội trưởng Mã, Thẩm Thiên khó lòng quên được!”, Thẩm Thiên kích động nói không nên lời, từng sợi lông, từng tế bào của hắn đều đang run rẩy.
Là anh Sở một tay có thể che trời đấy, là nhân vật lớn vung tay đầu tư là con số mười tỷ!
Nếu hắn có thể có quan hệ tốt, nhận được khen ngợi của người này thì tương lai Thẩm Thiên hắn tiền đồ vô lượng.
Thẩm Thiên mơ hồ đã thấy cánh cổng lớn đang mở ra trước mắt, hai tay hắn run rẩy mở điện thoại xem kỹ tư liệu về “anh Sở”.
Bỗng nhiên con ngươi hắn co rút lại, không thể tin nhìn gương mặt bình tĩnh của Sở Phàm!
“Sao, sao lại là hắn!”
Thẩm Thiên hét lên một tiếng chói ta, nhảy bật lên hơn hai mét như còn mèo bị giẫm đuôi.