Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312: Chút lễ mọn, chưa đủ thành ý

Ánh trăng chiếu rọi, gió đêm vi vu.

Tám giờ tối, nhà tổ nhà họ Lữ tổ chức ca múa linh đình, khách khứa tấp nập.

Cái chết của Hồ Tài Bắc - người đứng thứ hai hội Thiên Lang đã khiến cả Yên Kinh đều náo loạn.

Tin tức “hội Thiên Lang xong rồi”, “nhà họ Lữ xong rồi” như nấm mọc lên sau mưa, điên cuồng được tung ra.

Đối với chuyện này, Lữ Bát gia - người đã ngồi ở vị trí đứng đầu gần bốn mươi năm qua chỉ giữ im lặng, không tranh luận, cũng không giải thích.

Chỉ là, gửi thiệp mời đến cho những người quyền thế của Yên Kinh.

“Đêm nay, Lữ Bát gia tái giá thêm lần nữa, cưới người vợ lẽ thứ chín, mời các bạn bè thân thiết đến chung vui”.

Không cần lên tiếng mà vẫn có hiệu quả, chỉ một tấm thiệp mời mỏng manh nhưng lại giống như một thanh kiếm nặng nề chém xuống, dập tắt hết những tin đồn “nhà họ Lữ xong đời rồi” kia.

Người nhà Lữ Bát gia ca hát nhảy múa, đám mỹ nhân vẫn vui vẻ cười đùa thì xong đời ở đâu ra?

Chuyện vô căn cứ!

Đám người quyền thế thi nhau nể phục: “Lữ Bát gia không hổ là người đứng đầu thế giới ngầm ở Yên Kinh, loại thủ đoạn và chí khí mà ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ thì mặt cũng không biến sắc này, có ai sánh nổi chứ?”

Đêm nay, trong đại viện nhà họ Lữ, đèn đuốc sáng trưng, ca múa tưng bừng.

Sảnh tiệc lộng lẫy xa hoa, gái đẹp đứng xung quanh hồ bơi, những người quyền quý đi qua đi lại, xe hơi, quà mừng ra vào nườm nượp không ngớt, đèn lồng đỏ treo trên cao, vô cùng rực rỡ, lung linh bất tận.

Khoa trương, xa hoa, tôn quý!

Khiến người khác không khỏi cảm khái, nhà họ Lữ không hổ là gia tộc đứng đầu xưng bá hơn trăm năm ở thế giới ngầm Yên Kinh, quan hệ rộng khắp nơi và năng lực mạnh mẽ như này, e rằng thêm một trăm năm nữa vẫn sừng sững không sụp đổ!

Đương nhiên, chuyện mà khách mời bàn luận nhiều nhất vẫn là nhân vật chính của buổi tối hôm nay, cô dâu yêu kiều, người vợ lẽ thứ chín kia.

“Bát gia đúng là trẻ mãi không già, quả thực là tấm gương cho thế hệ tôi noi theo”, một ông chủ già mặc âu phục đi giày da cười ha ha nói:

“Trong cuộc đời này, đàn ông lén nuôi vài cô nhân tình bên ngoài cũng là chuyện thường tình, nhưng có thể không kiêng dè gì mà cưới tới chín người vợ, thê thiếp thành đoàn, gia tộc hưng thịnh như Bát gia đây, liệu có bao nhiêu người làm được như thế?”

“Đúng vậy, chúng ta chỉ mong “cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài tung bay”, nhưng mà Bát gia lại mang luôn cờ màu vào trong nhà rồi, ha ha…”, một người khác không khỏi ngưỡng mộ.

“Ha ha, đây có là gì đâu, nghe nói Bát gia là con cháu đời sau của hoàng hậu Lữ của triều đại trước, như thế thì còn có bao nhiêu quy tắc chứ, mấy hôm trước nghe nói còn chọn một mảnh đất phong thủy ở ngoại ô phía Tây để xây lăng mộ vững bền đến cả trăm năm sau, ngay cả hoàng đế cũng chỉ đến mức hùng mạnh và quy mô lớn như này mà thôi…”

Đúng lúc khách mời đang say sưa ăn uống và bàn luận sôi nổi thì tiếng hô lớn của người giúp việc trong nhà họ Lữ vang lên:

“Bát gia nhập tiệc!”

Trong nháy mắt, cả sảnh tiệc liền trở nên yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Gần một trăm vị khách ăn mặc đẹp đẽ, thân phận không tầm thường đều đồng loạt dừng lại, ánh mắt tôn kính nhìn ra cửa chính.

Ngay sau đó, Lữ Bát gia mặc áo dài đỏ, trông như một chàng rể bước vào bên trong, cả người hăm hở giống như trẻ ra hai mươi tuổi.

Sau lưng ông ta còn có tám bà vợ nhà họ Lữ xinh đẹp như hoa như ngọc, yểu điệu thướt tha.

Người béo người gầy, yêu kiều thướt tha, đều mặc sườn xám xẻ cao, để lộ ra đôi chân trắng nõn mềm mại, phác họa được những đường cong quyến rũ, đi trên giày cao gót, mỗi bước đi đều yểu điệu như nhành liễu trước gió.

Không ít đàn ông đã sớm giương mắt nhìn chăm chăm vào mấy đôi chân trắng nõn và cặp mông đang đong đưa kia, hồn vía đều bị câu đi mất.

“Sống như lão già này mới là đáng sống chứ!”

“Cảm ơn các vị khách quý dù bận trăm công nghìn việc vẫn ghé đến đây, chứng kiến cảnh tôi tái giá nạp thiếp, vô cùng biết ơn”, Lữ Bát gia chắp tay hành lễ, đương nhiên cũng nhận lại ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ của mọi người.

Tám bà vợ phía sau lưng cũng khẽ khom lưng đáp lễ, đại diện cho nhà họ Lữ cùng với toàn bộ phụ nữ trong nhà gửi lời chào hỏi.

“Bát gia cưới vợ lẽ thứ chín, nhà họ Lữ lại có cơ hội sinh thêm con trai, chuyện vui như này rất đáng để chúc mừng”.

“Đúng vậy, Bát gia nạp thiếp, đây là chuyện hệ trọng hàng đầu, sao chúng tôi lại dám không đến chúc phúc được chứ”.

“Bát gia, không biết cô gái nhà nào có phúc phận lớn như thế, được ông nhìn trúng rồi?”

“Đúng vậy, Bát gia, mau mời người vợ lẽ thứ chín này ra cho mọi người gặp mặt đi”.

Khách mời xung quanh bắt đầu ồn ào trêu đùa, vô cùng náo nhiệt.

Lữ Bát gia cười ha ha xua tay, ý bảo mọi người ngồi xuống rồi mới thản nhiên lên tiếng: “Các vị đừng sốt ruột, tôi đã bảo Lữ Hòa đi đón người vợ thứ chín về rồi, nhất định sẽ không để lỡ mất giờ lành bái đường thành thân”.

“Dù sao cũng là cô chủ nhà giàu có, từ nhỏ đã được yêu chiều, không hiểu phép tắc, xin các vị lượng thứ”.

Lữ Bát gia chậm rãi cầm chiếc bình sành màu tím lên, trong lời nói mang theo vẻ đắc ý và khoe khoang.

“Đây lại là cô chủ nhà nào đây, Bát gia ông đừng có úp mở nữa”.

“Đúng vậy, nói cho bọn tôi biết đi”.

Đám khách khứa bị kích thích tính tò mò, trong lòng ngứa ngáy không yên.

Lữ Bát gia nhướng mày, thổi vụn trà, lúc này mới thờ ơ nói: “Kỳ thực nói ra thì mọi người đều biết cả, con gái của Lý Hải Đăng ở Yên Kinh, tên là Lý Tiêu Kiều”.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều hết sức kinh ngạc.

“Con gái của Lý Hải Đăng? Đấy chính là cô công chúa nhỏ của tập đoàn Hải Đăng, giá trị thị trường của tập đoàn này lên tới mười tỷ, nghe nói Lý Tiêu Kiều còn là nữ tổng giám đốc lạnh lùng, năng lực phi thường, kiêu ngạo huênh hoang, Bát gia có thể chinh phục được người phụ nữ này, đúng là tấm gương cho thế hệ chúng tôi”.

“Thật không ngờ, Bát gia lại quyết đoán như vậy, có thể khiến cho Lý Hải Đăng phải cúi đầu quy phục!”

“Ha ha, đây có là gì, mặc dù trong giới kinh doanh Lý Hải Đăng như cá gặp nước, nhưng muốn chen chân vào thế giới ngầm ở Yên Kinh mà không có cái gật đầu của Bát gia thì ông ta làm được gì chứ?”

“Hơn một trăm năm nay, thứ mà hội Thiên Lang và nhà họ Lữ muốn, dù là người hay vật thì ai lại dám không đưa?”

Lữ Bát gia hơi nhướn mày, bình thản nói: “Các vị, nặng lời rồi, nhà họ Lữ tôi không phải thổ phỉ ác bá, từ trước đến nay chưa từng bắt ép ai, chưa từng làm việc sai trái”.

“Chỉ là, nhà không thể một ngày không chủ, nước không thể một ngày không vua, tôi cố gắng lắm mới ngồi lên được cái ghế ông trùm của Yên Kinh, cũng chỉ muốn mọi người được yên ổn làm ăn, muôn dân an cư lạc nghiệp, bình an sống qua ngày”.

Vẻ mặt ông ta cảm khái đầy vẻ bất lực, trách trời oán người, cứ như thể ông ta - người đứng đầu thế giới ngầm là Bồ tát sống, là thánh nhân sống gì đó.

Trong lòng đám khách mời hơi thấp thỏm, bây giờ mới ý thức được mình nói sai, vội vã nịnh nọt: “Tấm lòng chân thành của Bát gia thật sự là tấm gương cho thế hệ chúng tôi”.

“Bát gia nghĩa tận trời cao, vì người vì mình, công đức vô biên!”

“Không sai, Bát gia và cô Lý trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh”.

Lữ Bát gia cười ha ha gật đầu, đôi mắt tinh nhạy lấp lánh, vô cùng chờ đợi “người vợ thứ chín” Lý Tiêu Kiều của mình đến đây!

Dù rằng dựa vào địa vị và kinh nghiệm của ông ta bây giờ, ông ta đã từng ‘thử’ nhiều phụ nữ từ lâu, mấy đứa con gái của những gia đình bình thường, dù có đẹp như Tây Thi thì ông ta cũng đã sớm mất đi hứng thú.

Ngược lại mấy thiên kim nhà giàu, mấy cô chủ quý tộc lại khiến cho ông ta nảy sinh ham muốn được chinh phục mạnh mẽ hơn.

Thử nghĩ mà xem, một cô gái yêu kiều, từ nhỏ đã cao ngạo xa cách, tự cho mình phi phàm, một nữ thần mà trong mắt người bình thường nhìn thêm một cái cũng là không tôn trọng…

Lại bị mình đè dưới thân, tùy ý chơi đùa…

Cuối cùng biến một nữ thần luôn cao ngạo trở thành một người đàn bà dâm đãng, hành động phóng túng, nằm dưới thân mình mà rên rỉ không ngừng…

Cảm giác thành tựu và cảm giác chinh phục mạnh mẽ khi có thể giẫm đạp lên mọi thứ này sẽ tuyệt vời đến mức nào đây!

“Brừm…”

Đúng vào lúc này, tiếng xe hơi gầm rú vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Một người giúp việc nhà họ Lữ nói: “Lão gia, đây là xe của cậu chủ Lữ Hòa”.



“Nhất định là nó đã đón người vợ thứ chín về đây”.

Lữ Bát gia cười ha ha, hăm hở đứng dậy: “Các vị, đi thôi, đi đón người vợ thứ chín này cùng tôi nào”.

Đám khách mời xung quanh đều bật cười nhiệt tình, vô cùng vui vẻ.

Nhưng chỉ một giây sau, tất cả mọi người đều hóa đá.

Rầm!

Một cái quan tài được quăng thẳng vào chính giữa sảnh tiệc, vô cùng nổi bật và bắt mắt.

Một người thanh niên bước từ trong xe ra, thẳng tắp, ung dung, bình tĩnh.

Đôi mắt sâu thẳm mà sắc bén của Sở Phàm quét qua tất cả những gương mặt đang còn kinh ngạc của đám quan khách, chậm rãi nói: “Chỉ là chút lễ mọn, chưa đủ thành ý cho lắm”.

Nụ cười trên mặt Lữ Bát gia liền đông cứng lại, sắc mặt vô cùng u ám!

Trong chớp mắt, cả không gian trở nên lặng ngắt, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK