Chương 324: Tiền của mấy người đến rồi
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Thím Lưu và những người khác đã dậy từ sớm, cả đoàn hừng hực khí thế xông đến nhà Chu Đạt.
Đội đến ‘đòi tiền’ hôm nay đã đông gấp đôi so với hôm qua, trong đội toàn những gương mặt tràn ngập phấn khích, cảm xúc dâng trào!
Kể từ hôm qua, khi Sở Phàm hứa sẽ đưa tiền cho bọn họ, bọn họ đã trằn trọc suốt cả đêm, mong muốn cuỗm được một số tiền lớn từ tay Sở Phàm, phát tài sau một đêm.
Tối qua bọn họ phấn khích vô cùng.
Chỉ hận không thể bay thẳng lên trời, lôi mặt trời ra, cho trời mau sáng hơn!
Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người.
“Tiểu Ngô, cậu định lấy bao nhiêu?”, thím Lưu vặn vẹo thân hình mập mạp, ngửa sổ ra xem ‘danh sách’ của Ngô Trì.
Vừa nhìn thấy con số, bà ta lập tức sửng sốt: “Tám, tám trăm nghìn”.
“Mẹ kiếp, cậu muốn tự đâm đầu vào chỗ chết sao, tám trăm nghìn, sao cậu không đi cướp đi, Sở Phàm người ta sẽ cho cậu chắc?”
Giọng điệu của thím Lưu đặc biệt không vui, đêm qua bà ta vắt óc suy nghĩ, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định vay một khoản ‘ba trăm nghìn’, so với những người khác thì đúng là quá ít.
“Tại sao lại không đưa? Sở Phàm có nhiều tiền như vậy, ở trong biệt thự mấy chục triệu, chẳng lẽ lại không đưa cho họ hàng thân thích chúng ta được mấy trăm nghìn này?”, ngược lại, Ngô Trì tỏ ra đây là lẽ đương nhiên, hắn cười chế nhạo.
Tên khốn kiếp này tối qua làm hắn bẽ mặt, hôm nay nhất định hắn phải chơi anh ta một vố thật đau!
“Đúng vậy, chúng ta dùng tiền của nó, đấy là xem trọng nó, việc nó phải báo đáp ân huệ của họ hàng thân thích chúng ta là điều đương nhiên”, một người mở miệng nói không chút xấu hổ, nếu như có ai hỏi ông ta rốt cuộc bọn họ có ân huệ gì với Sở Phàm, nhất định ông ta sẽ câm như hến, không nghĩ ra được cái gì.
“Dám không đưa tiền cho chúng ta? Ha ha, ông đây liều cái mạng già này, ngày nào cũng đi đến sở công thương, cục thuế để tố cáo hắn ta, hắn ta là người làm ăn, chẳng lẽ hoàn toàn trong sạch, không có chút vấn đề nào sao?”
“Cho dù hắn ta trong sạch, cũng không phải sợ, các cơ quan chức năng ngày nào cũng đến kiểm tra vài bận cũng đủ khiến hắn đau đầu rồi, ha ha ha”, ông ba vuốt râu, mưu mô, tự mãn.
“Đúng vậy, tiền của Sở Phàm đều là tiền cướp của dân, là tiền mồ hôi xương máu của người dân, chúng ta đây là thay trời hành đạo, chúng ta đây là thay dân diệt ác!”
Ngô Trì giơ tay, hét lên, khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người.
Bọn họ hận không thể lột da, phanh thây Sở Phàm.
Ngay sau đó, đám người này lập tức tăng ‘ngân sách’ của mình cao hơn một bậc, hoặc tăng hấp đôi hoặc là tăng giá, một số thậm chí còn vung tay, trực tiếp thêm hai số không!
Sự tham lam và điên rồ của bản chất con người được thể hiện triệt để vào lúc này.
Cốc cốc cốc.
Khi đến biệt thự của Chu Đạt, Ngô Trì không thèm chào hỏi, trực tiếp gõ cửa, lớn tiếng: “Mở cửa, mau mở cửa, bảo Sở Phàm ra đây, chúng tôi đến lấy tiền!”
“Sở Phàm, mau ra đây!”
Bọn họ hò hét, la lối om sòm.
Gia đình Chu Đạt đêm qua ngủ không ngon, sáng sớm ra đã bị đánh thức, bọn họ càng thêm tức giận.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy một đám bốn năm mươi người hùng hùng hổ hổ, sắc mặt Chu Đạt lập tức tối sầm lại: “Sáng sớm đã gõ cửa nhà người ta, mấy người thật quá đáng, mấy người muốn làm gì?”
“Chú Đạt, chú nói như vậy là không đúng rồi, rõ ràng là Sở Phàm bảo chúng tôi sáng nay đến lấy tiền, chúng tôi đến nơi rồi, nhưng lại không thấy người đâu, lại còn bắt chúng tôi đợi anh ta, chuyện này là sao vậy?”
Ngô Trì nhếch mép cười khinh bỉ: “Chẳng lẽ anh ta muốn bùng nợ?”
Ngay lập tức, đám người bùng nổ, bọn họ đang mong đợi số tiền này của Sở Phàm, muốn phát tài sau một đêm, sống sung túc cả phần đời còn lại cơ mà, làm sao anh có thể bùng nợ được?
“Bảo Sở Phàm ra đây, bảo anh ta ra đây mau!”
“Nếu không chịu ra chúng tôi sẽ xông vào lục soát đấy”.
“Đúng, lục soát, phá nhà ông ta!”
Khuôn mặt Chu Đạt tối sầm lại, tức đến mức xì khói đầu.
Những người mà ông ta đã giúp đỡ trong những năm qua là loại người như vậy sao?
Đúng là một lũ vô ơn bạc nghĩa, biết thế thà để tiền mua thức ăn cho chó còn hơn.
Ngô Trì càng kiêu ngạo tự mãn, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hắn ra vẻ như một nhà lãnh đạo:
“Chú Đạt, khuyên chú một câu, mau chóng bảo Sở Phàm ra đây đi, ngoan ngoãn đưa tiền cho bọn tôi, nếu không thì anh em chúng tôi không thích ăn chay đâu”.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng ô tô truyền tới.
Một chiếc Rolls Royce chậm rãi đi đến, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Đến rồi, đến rồi, người đến rồi”.
Trong đám đông vang lên tiếng ồn ào.
“Chiếc xe này trị giá hơn mười triệu, thằng nhãi Sở Phàm này tốt số thật”, thím Lưu ghen tị đỏ cả mắt, bà ta thấy hơi hối hận, mình lấy có một triệu, vẫn còn ít chán!
Nếu như cũng sắm cho mình một chiếc xe thế này, lái đi đến nhà trẻ đón cháu thì hãnh diện biết mấy!
Ngô Trì cũng vô cùng ghen tị, vênh váo nhào tới, gõ cửa xe Rolls Royce, đưa ra một danh sách: “Sở Phàm, đây là danh sách số tiền chúng tôi đã chuẩn bị tối qua, mau chóng đưa tiền cho chúng tôi, nếu không, tôi sẽ...”
“Cạch!”
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, Sở Phàm trong bộ quân phục nặng trịch chậm rãi bước xuống xe.
Giây tiếp theo, Ngô Trì há hốc mồm miệng, thím Lưu và những người khác cũng sững sờ.
“Sở Phàm, nó đang mặc cái gì vậy? Là áo khoác hay là bảo kiếm, sao trên vai lại có nhiều sao, trên vạt áo lại có nhiều hình vẽ rồng rắn uốn lượn vậy?”, ông ba phì phèo điếu thuốc, cười nói: “Này, cậu định đi hát chèo đấy à”.
“Ông ba này, ông không hiểu rồi, đây là thú vui của những người trẻ tuổi, gọi là cái gì mà ‘cosplay’ ấy, mốt đấy ông ạ”, thím Lưu vặn vẹo cơ thể mập mạp của mình, cười khúc khích.
Chỉ có Ngô Trì là không thể cười được.
Hắn toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, dựng hết cả tóc gáy lên!
Kiếm Thanh Đạc, áo mãng bào, trên đầu có quốc huy, trên vai có bốn ngôi sao.
Đây, đây là quân phục mà!
Hơn nữa, anh là tướng quân bốn sao trong truyền thuyết.
Bọn họ lại dám tống tiền một nhân vật lớn như vậy?
Ngô Trì sợ đến mức tè cả ra quần, răng va lập cập vào nhau.
“Ồ, có danh sách rồi à, để tôi xem xem”, Sở Phàm thản niên nói, cầm lấy danh sách từ tay Ngô Trì, ánh mắt quét qua một vòng, sờ cằm.
“Chà, các người muốn nhiều thật đấy”.
Thím Lưu lúc này ngồi không yên: “Sở Phàm, cậu có ý gì, chẳng lẽ chúng tôi muốn nhiều thì cậu sẽ không đưa cho chúng tôi sao? Tối hôm qua cậu đã hứa với chúng tôi rồi, đừng có mà lươn lẹo”.
“Đúng vậy, cậu dám lừa chúng tôi, hôm nay đừng hòng bước chân ra khỏi cửa này”, đám người hung tợn hét lên.
Ngô Trì như người mất hồn, đám người mất trí này, không biết từ ‘chết’ viết như thế nào à.
“Mấy người hiểu nhầm rồi, tôi sẽ đưa tiền, nhưng mà tôi cần mấy người giúp tôi vận chuyển”, Sở Phàm khẽ xua tay.
Rầm rầm rầm!
Ngay sau đó, hàng chục xe tải quân sự bọc thép hùng hổ đi tới.
Hơn ba trăm quân lính được trang bị từ đầu đến tận chân nhảy ra khỏi xe, một tay cầm súng tiểu liên, tay kia xách vali tiền, khí thế mạnh mẽ, bao vây tất cả mọi người.
“Tiền của mọi người đến rồi đây”, Sở Phàm bình thản nói một câu.
Đám người thím Lưu sợ tè cả ra quần.