Chương 41: Đây là Tây Phong Liệt đó
“Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ…”
Sau khi Lý Phong được xe cấp cứu đưa đi, Lý Thu Linh liền quỳ gối trước tượng Phật trong nhà, hai tay chắp thành hình chữ thập, lo lắng hãi hùng dập đầu cầu nguyện.
“Tuyệt đối đừng để chết người, chúng tôi không chịu nổi tai họa ấy đâu”.
Tuy mọi khi Lý Thu Linh đanh đá ngang ngược, toan tính nhiều điều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một phụ nữ nội trợ bình thường mà thôi, sao có thể chịu đựng được sự sợ hãi thế này chứ, đã sớm không biết phải làm sao rồi.
Lý Phong kia là bị Sở Phàm ném ra khỏi nhà họ bọn họ, nếu thật sự mất mạng, bọn họ cũng không thoát khỏi liên quan, chưa tính đến việc nhà họ Lý báo thù, không chừng còn có thể mang tội danh “đồng phạm”, vào trong tù ngồi nữa.
Vân Gia Mạnh bị lải nhải đến khó chịu, ông ấy nhíu mày, khẽ quát một tiếng: “Bà có thể im lặng một chút không? Nếu cầu thần bái phật có tác dụng, sao còn cần đến cảnh sát làm gì?”
“Tôi đã gọi điện thoại cho chú ba rồi, chú ấy sử dụng quan hệ đưa Lý Phong đến bệnh viện quân khu cấp cứu, tạm thời không chết được”.
Dù gì Vân Gia Mạnh cũng xuất thân là quản lý cấp cao của tập đoàn, tuy hai chân tàn phế, nhưng gặp chuyện không hoảng loạn, lúc quan trọng cũng có sự quyết đoán của người làm chủ gia đình.
“Chú ba trở về từ Kinh Đô rồi sao? Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá”.
Mắt Lý Thu Linh lập tức sáng lên, bà ta thầm thở phào nhẹ nhõm, như đã qua mấy đời rồi vậy.
Chú ba nhà họ Vân, Vân Gia Hùng là sĩ quan trung tá từ Kinh Đô xuống, quyền thế và thân phận đều rất lớn, có ông ấy ra mặt, đám người trong bệnh viện nhất định sẽ dốc hết sức cứu giúp.
Tính cách Vân Gia Hùng ngay thẳng, trọng tình nghĩa, mấy năm nay giúp đỡ nhà bọn họ không ít, có chú ba, còn có thể ngăn cản việc đám người nhà họ Lý kia trả thù.
“Đều tại cái đồ hại người Sở Phàm kia, thằng khốn kiếp này, to gan lớn mật, lại dám giết người, còn là giết người trong nhà chúng ta nữa?!”
Nhắc tới Sở Phàm, Lý Thu Linh cực kỳ tức giận, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính nó muốn chết thì kéo chúng ta theo làm gì”.
“Bây giờ chúng ta và nhà họ Lý kết thù rồi, việc cưới xin của con gái xem như đi tong”.
Giấc mộng nhà giàu Lý Thu Linh luôn mơ tưởng cứ thế tan tành, khiến bà ta vô cùng tức giận, chỉ hận không thể chặt cái đồ yêu tinh hại người là Sở Phàm kia ra tám khúc.
Vân Gia Mạnh lắc đầu: “Đi tong thì đi tong, bà cũng thấy rõ vẻ mặt của Lý Phong kia đó, nếu con gái gả vào nhà họ Lý không biết phải chịu bao nhiêu tủi nhục nữa”.
Trong lòng ông ấy cực kỳ khó chịu, chuyện chưa đâu vào đâu đã la lối muốn con gái mình sinh con đẻ cái cho bọn họ, còn muốn để cháu gái Đan Đan của mình đi làm đầy tớ cho nhà cậu ta? Nghĩ gì vậy!
Trái lại tuy Sở Phàm trẻ tuổi kích động, nhưng dám đắc tội nhà họ Lý vì Vân Mộc Thanh, thậm chí còn không tiếc giết người!
Nhìn từ một góc độ khác, Vân Gia Mạnh vẫn rất tán thưởng khí phách ngang tàng “vì hồng nhan giận dữ với quan” của Sở Phàm, đáng tiếc bối cảnh và gia thế của anh thật sự quá bình thường…
Lý Thu Linh vỗ mông đứng lên, khinh thường lầu bầu một câu: “Dù có chịu tủi nhục cũng tốt hơn chịu cảnh nghèo khó, nó đi theo thằng nghèo rớt mồng tơi kia thì có gì tốt, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải khóc thôi”.
Vân Gia Mạnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ông ấy tháo mắt kính xuống, dụi đôi mắt hơi mỏi, có hơi phiền lòng.
Ông ấy lấy ly ra, muốn rót một ly rượu giải khuây, đối với người mê rượu như ông ấy, đây chính là thói quen đã nhiều năm.
Vân Gia Mạnh tràn đầy tâm sự tuỳ ý mở vò “Tây Phong Liệt” Sở Phàm tặng ra, mới vừa uống thì sắc mặt ông ấy đã thay đổi, liên tục ho khan…
“Rượu này thật mạnh, chứa quá nhiều sát khí”, Vân Gia Mạnh hơi ngạc nhiên: “Dù là Thiêu Dao Tử mười năm cũng không có sát khí mạnh như vậy”.
Nhưng sau khi cơn cay qua đi, một cảm giác sảng khoái vui vẻ khiến ông ấy có hứng thú, lại rót thêm một ly nữa.
Ông ấy coi như từng nếm trăm loại rượu nổi tiếng trên thế giới, lần đầu tiên gặp phải loại rượu cay nồng như thế.
“Khụ khụ khụ, đây là hương vị gì thế, nồng đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi…”, Lý Thu Linh đang dọn dẹp nhà cửa liên tụ ho khan, phát hiện đầu sỏ gây nên là hai bình rượu Sở Phàm tặng trên bàn thì lập tức nổi giận.
“Thằng khốn kiếp này, hại chúng ta đắc tội với nhà họ Lý chưa tính, còn tặng loại rượu chất lượng kém này tới, muốn độc chết chúng ta sao?”
Lý Thu Linh đang giận dữ mà không có chỗ trút, bèn nổi giận đùng đùng trực tiếp ném hết hai bình rượu và trái cây Sở Phàm tặng vào trong thùng rác ngoài cửa.
“Hừ, tặng quà cũng ghê tởm y hệt con người cậu ta”.
“Bà, hầy…”
Vân Gia Mạnh chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng xe ô tô, sau đó, một chiếc Land Rover có biển số quân đội dừng lại dưới lầu.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri, mang giày quân đội bước ra, ông ấy dáng người lực lưỡng, cơ bắp trên người như sắp căng rách quần áo, đi đường mạnh mẽ oai phong, dù không mặc quân trang nhưng khí chất quân nhân hào hùng vẫn đập vào mặt.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười hào sảng như sét đánh của ông ấy: “Anh hai, chị hai, từ dưới lầu đã nghe tiếng cãi nhau của hai người rồi, vợ chồng già còn có tình cảm thế sao, ha ha”.
Người tới chính là chú ba của nhà họ Vân, Vân Gia Hùng.
“Ôi chao, chú ba đến đó à!”
Lý Thu Linh như gặp được trụ cột tinh thần, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Chú ba, Lý Phong kia sao rồi, không sao chứ?”
Tuy Vân Gia Mạnh vẫn ngồi, nhưng cũng lo lắng nhìn sang.
“Không chết được, thằng nhóc kia mạng lớn, cấp cứu kịp thời, nhặt về được một mạng”, Vân Gia Hùng tuỳ tiện nói, cũng không khách sáo mà tuỳ ý ngồi xuống, há to miệng cắn một quả táo.
“Chỉ là bị tàn phế hai chân, phải ngồi xe lăn cả đời”.
Cuối cùng Lý Thu Linh cũng thấy yên tâm hơn, nhưng nghe thấy Lý Phong bị tàn phế thì nhíu chặt mày!
Mối thù này, sao nhà họ Lý có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được? Sớm muộn gì cũng phải trả thù mình thôi.
Bây giờ bà ta vô cùng căm hận Sở Phàm kia, khi không dẫn đến mầm tai hoạ cho mình.
“Anh hai, đứa con rể này của anh hung mãnh thật, sát phạt quyết đoán, nếu ném vào trong đội ngũ của em rèn luyện hai ba năm chắc chắn sẽ là một hạt giống tốt”.
Trên khuôn mặt đen thui của Vân Gia Hùng đầy vẻ thưởng thức.
Đàn ông mạnh mẽ như ông ấy vốn đã chướng mắt loại ăn chơi trác táng như Lý Phong, cặn bã như thế có chết sạch ông ấy cũng không thấy đau lòng, nếu không vì Vân Gia Mạnh nhờ ông ấy, ông ấy cũng lười sử dụng quan hệ đi cứu tên khốn kiếp kia.
Ngược lại Sở Phàm nổi giận vì người đẹp vẫn khiến ông ấy yêu thích hơn.
“Chú ba, chú là muốn chê cười tôi sao, tôi đã sắp bị yêu tinh hại người kia hại chết rồi, chú còn ở đây nói mát?”, Lý Thu Linh sắp tức đến sắp lệch mũi, tức giận nói.
Vân Gia Hùng thì cười ha hả, thẳng thắn đáp: “Chị hai, em đâu có trêu đùa gì chị, nói thật, nếu chị không thích đứa con rể này thì tặng cho em đi?”
“Dù sao Mộc Văn cũng sắp được điều đến Giang Lăng rồi, em muốn tuyển giúp con bé một người chồng như ý”.
Lý Thu Linh chỉ cho rằng ông ấy đang chọc tức mình, bực bội hừ một tiếng rồi đi xa.
Vân Gia Mạnh cũng không vui nói: “Được rồi, bớt nói nhảm đi”.
Vân Gia Mạnh thầm thấy hơi ngạc nhiên, ông ấy hiểu rõ đứa em trai này của mình có máu mặt đến mức nào.
Ở trong quân đội liên tục lập công, còn chưa tới bốn mươi tuổi đã có thực quyền như trung tá, trong quân cũng có danh hiệu “Mãnh Hổ Giang Bắc”, rất được các ông lớn coi trọng. Cũng là sĩ quan có hy vọng trong vòng mười năm bước vào vị trí “tướng quân” nhất của khu Giang Bắc!
Sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp tướng, khác nhau một chữ, cách biệt một trời!
Đó chính là chức vị có cấp bậc tương đương với thị trưởng của thành phố Giang Lăng đấy!
Cũng vì thế ánh mắt của Vân Gia Hùng khá cao, biết bao nhiêu thanh niên anh tuấn tài giỏi, nhân tài trong quân, ông ấy đều coi thường chướng mắt, mà bây giờ lại chủ động yêu cầu để Sở Phàm làm con rể của mình?
Đây là vinh quang đến mức nào chứ, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến mấy con cháu nhà giàu kia ngạc nhiên đến mức rớt cằm.
Chẳng lẽ Sở Phàm kia thật sự là nhân tài, là mình nhìn nhầm rồi sao?
“Hả? Anh hai, anh lén uống rượu một mình à? Thật không trượng nghĩa chút nào!”
Lúc này, Vân Gia Hùng ngửi ngửi, nhanh chóng phát hiện nửa ly rượu trắng Vân Gia Mạnh uống còn thừa trên bàn, ông ấy không chút khách sáo cầm lên.
Vân Gia Mạnh cười bất đắc dĩ: “Đây là rượu Sở Phàm tặng anh, nhưng sát khí quá nặng… rượu đâu mà ra, rõ ràng chỉ là rượu cồn chất lượng kém thôi”.
Lý Thu Linh lại châm chọc khiêu khích: “Uống đi, dù sao chú ba khoẻ mạnh, uống một chút cũng không chết được”.
“Hả? ‘Con rể tốt’ kia của em tặng à, vậy em càng phải uống rồi!”, Vân Gia Hùng vui vẻ hào sảng uống cạn một hơi.
Xoảng…
Mà ngay giây tiếp theo, ly rượu trong tay ông ấy đột nhiên rời xuống, xoảng một tiếng vỡ nát.
Vân Gia Mạnh nhíu mày, khó chịu hỏi: “Chú ba, chú sao thế?
Vân Gia Hùng đứng phắt dậy từ trên ghế, ngạc nhiên trợn to mắt.
Ông ấy lúc thì mừng như điên, lúc thì khiếp sợ, lúc thì khó tin, sau đó thì quỳ phịch xuống, hai tay run rẩy nâng ly thuỷ tinh vỡ dính rượu dưới đất lên, giống như thứ này là báu vật hiếm có gì vậy.
“Chú ba, ôi kìa, đừng nói thật sự trúng độc rồi nhé?”, Lý Thu Linh sợ hãi muốn gọi cấp cứu.
“Tây Phong Liệt, Tây Phong Liệt!!!”
Đúng lúc này, Vân Gia Hùng đột nhiên gào khóc hô to, ông ấy nắm chặt lấy bả vai Vân Gia Mạnh lắc tới lắc lui, vẻ mặt mừng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng tựa như một đứa trẻ:
“Anh hai, đây, đây là Tây Phong Liệt đó!”