Chương 206: Tôi họ Sở
“Cậu nói cái gì? Cậu nói lại một lần nữa xem? Cậu gạt tôi, đồ khốn kiếp, nhất định là cậu đang lừa gạt tôi…”
Gương mặt Trương Thanh méo mó, đôi mắt đỏ gay, ông ta vừa bóp cổ trợ lý vừa tức giận quát mắng, sắp bóp chết trợ lý đến nơi.
Tập đoàn Thanh Phong là sản nghiệp ba đời ông cháu của nhà họ Trương bọn họ, kế thừa qua mấy chục năm, các mối quan hệ, tài nguyên, mạng lưới thương nghiệp trải dài khắp cả nước, đây chính là cây hái ra tiền.
Nói một câu khó nghe là như thế này, đến cả con heo mà ngồi ở chiếc ghế chủ tịch thì cũng kiếm được một khoản kếch xù!
Nhưng bây giờ không ngờ công ty của ông ta lại phá sản, không ngờ Trương Thanh ông ta lại phá sản rồi? Trương Thanh không tài nào tin nổi.
“Không, tôi sẽ không phá sản, tập đoàn Thanh Phong sẽ không xảy ra chuyện, cái đồ khốn kiếp, cậu lừa tôi, lừa tôi!”
Trương Thanh gầm lên như con sư tử, những người xung quanh vội vàng chạy đến kéo ông ta ra, tránh cho có án mạng…
Reng reng reng…
Vào lúc này, một cú điện thoại gọi đến khiến cho Trương Thanh hoàn toàn sụp đổ, vừa mới bắt máy, ông ta đã nghe thấy vợ mình khóc nức nở: “Hu hu, chồng ơi, khi nãy có một nhóm cảnh sát đến nhà mình, bọn họ nói là anh bị tình nghi nhận hối lộ số tiền lớn rất lớn, bây giờ công ty, biệt thự và xe của chúng ta đều bị niêm phong…Chúng ta mất hết tất cả rồi anh ơi”.
“Chồng ơi, anh đừng về nhé, đừng để bị bắt, anh sẽ phải ngồi tù đó…”
Cộp!
Điện thoại của Trương Thanh rơi xuống đất vỡ nát, sắc mặt ông ta trắng bệch như mất hết hồn vía, ông ta ngồi sụp xuống, trông giống hệt như người sa sút trí tuệ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây cũng thổn thức…
‘Reng reng reng…’
Tiếng chuông chói tai lại vang lên, nhưng đó là vì ‘mười phút’ đếm ngược mà La Cường cài đặt ban nãy đã hết.
Nhóm ông tổng lập tức cảm thấy cực kỳ kinh hãi, bọn họ ngạc nhiên trợn trừng mắt: Khi nãy Sở Phàm đã nói muốn Thanh Phong phá sản trong vòng mười phút mà?
Mười phút trước, bọn họ chỉ xem như đây là trò đùa, nhưng mười phút sau, không những Thanh Phong đã phá sản mà đến Trương Thanh còn phải đối mặt với án tù.
‘Lẽ nào ban nãy thằng nhóc đó nói thật à? Cậu ta thật sự có sức mạnh lớn như thế?’
‘Trùng hợp thôi, nhất định là trùng hợp thôi!’
Khi nãy, cái người áo mũ chỉnh tề, tự xưng là tổng giám đốc tập đoàn năng lượng nhà nước, bây giờ lại chỉ vào mặt Sở Phàm mà nghiêm giọng trách mắng: “Cái tên này có sức mạnh lớn như vậy được chắc? Đúng là nực cười, nhất định là chó ngáp phải ruồi, bản thân ông Trương gặp xui xẻo thôi…”
“Có giỏi thì cậu khiến cho tôi mất chức xem? Hừ, bố vợ của ông đây là lãnh đạo lớn ở Yên Kinh, cậu có biết đến thị trưởng cũng…”
Reng reng reng…
Còn chưa nói dứt lời, điện thoại của ông ta đã đổ chuông, mí mắt của ông tổng doanh nghiệp nhà nước ấy giần giật, ông ta bắt máy: “Ông bị tình nghi tham ô, làm mười mấy điều trái với quy định và pháp luật, bây giờ lập tức bãi chức của ông chờ xử lý, đợi tổ chức điều tra”.
Tít tít tít…
Điện thoại bị cúp máy, ông tổng của doanh nghiệp nhà nước cũng thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, suýt nữa bệnh tim của ông ta đã phát tác, chết ngay lập tức.
Một lần còn có thể nói là ăn may, thế hai lần thì sao?
Những ông tổng có mặt ở đây đều rộ lên xôn xao, cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp trong lòng bọn họ.
Sở Phàm chỉ cười nhạt, trên bàn cờ, cờ của hai phía ăn qua ăn lại, hết sức náo nhiệt.
Nhưng trên thực tế, mỗi một cú điện thoại đòi mạng, mỗi một thư ký hớt ha hớt hải chạy vào đã khiến cho những ông tổng ở đây lập tức mất hết hồn vía, sụp đổ ngay lập tức…
“Sếp, nghe nói phần mộ thời Minh được đào ở công trình của chúng ta là văn vật của quốc gia, đòi chúng ta bồi thường ba trăm triệu…”
“Sếp Lưu, không hay rồi, công ty của chúng ta gặp phải môi giới chứng khoán trên thị trường rồi, bây giờ đã bị giảm sàn…”
“Ông chủ, nhà họ Trần xảy ra chuyện lớn rồi…”
Chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, những ông tổng hết sức khí phách, tự cao tự đại ấy đã trở thành con gà trống bại trận, còn chưa lo nổi thân mình, làm gì tính đến chuyện báo thù cho Phương Trung được.
Khi những ông tổng đây đoàn kết với nhau, lợi dụng các mối quan hệ để điều tra thì còn rút ra được kết luận đáng kinh ngạc hơn nữa: Gần như tất cả mọi hành động đều có liên quan đến một nhân vật trong truyền thuyết ở Giang Lăng gần đây.
Tập đoàn Phàm Vân, anh Sở!
“Cái gì, anh Sở? Người đã khiến cho đại ca thế giới ngầm Giang Bắc như Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc cúi đầu xưng thần, có thể đầu tư một trăm triệu một cách tùy tiện đó sao?”
“Thế, làm sao lại thế được, làm sao anh ta lại ra tay với chúng ta kia chứ”.
“Không thể nào, chắc chắn không thể nào”.
Gương mặt Phương Trung cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, anh ta gằn giọng: “Nhà họ Phương chúng ta và tập đoàn Phàm Vân nước sông không phạm nước giếng, vốn chẳng đắc tội gì với anh Sở cả, anh ấy không cần phải ra tay với chúng ta”.
Tập đoàn Phàm Vân có thanh thế lừng lẫy khắp Giang Bắc, nhà họ Phương vốn là người đứng đầu vùng này, mặc dù không đến mức muối mặt đi nịnh nọt nhưng chắc chắn sẽ không đắc tội với vị thần này.
Bọn họ chưa chắc trở thành bạn với tập đoàn Phàm Vân, nhưng chắc chắn không muốn đối đầu với anh.
La Cường nhìn đám đông đang ầm ĩ ấy, cậu ta cười nhạo: “Các người sai rồi, kể từ lúc ban đầu, các người đã đắc tội với anh Sở một cách triệt để, hơn nữa còn đối đầu đến cùng”.
Sắc mặt đám người Phương Trung sầm xuống ngay, bọn họ vừa ngờ vực vừa kinh ngạc.
Vào lúc này, Sở Phàm đảo mắt nhìn bọn họ, giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Tôi họ Sở, tập đoàn Phàm Vân mà các người nói là của tôi đấy”.
Phương Trung: “…”
Những người có mặt ở đây: “…”
Cái, cái mẹ gì thế…
Gần đây sóng gió ở Giang Lăng nổi lên không ngừng, nhân vật một tay che trời trong truyền thuyết lại, lại là thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu ở trước mặt mình sao?
Gương mặt người nhà họ Đường toát ra vẻ kinh ngạc, bọn họ lao xao bàn tán, ai nấy cũng cảm thấy bất ngờ và vui vẻ.
Phương Trung sững sờ như thể bị ai đó đấm cho một phát, hít thở không thông.
Nhóm ông tổng đều hít sâu một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh nhễ nhại sau lưng.
Bây giờ bọn họ hối hận muốn chết, chỉ mong có thể tát cho mình hai bạt tai.
Nếu như biết sớm Sở Phàm chính là anh Sở thì dù có cho bọn họ tám trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng.
Người ta có thể đầu tư một trăm triệu một cách tùy tiện, gia sản của bọn họ mà đem đi so với người ta thì chẳng khác nào đồ vứt đi!
Hai chân Trương Thanh tê dại, sắc mặt ông ta xanh mét…
Bây giờ ông ta không còn hung hăng ngang ngược như ban nãy nữa, chỉ cảm thấy sợ hãi như chó nhà có tang, mất hết hồn vía.
“Tôi, tôi còn có việc, đi trước đây”.
Lòng bàn tay Trương Thanh đầm đìa mồ hôi lạnh, biết rằng hôm nay mình đã đắc tội người như anh Sở, ông ta nào có ngồi yên nổi, nhanh chóng bỏ chạy mới là điều đúng đắn.
Nhân lúc mình vẫn còn vài mối quan hệ, nếu đi ra ngoài thì nói không chừng sẽ hóa nguy thành an, giữ lại được một phần gia sản.
“Hôm nay ai dám đi ra ngoài một bước, tôi bảo đảm hắn sẽ thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát ngay”, đột nhiên Sở Phàm lên tiếng, giọng nói của anh không lớn nhưng lại rất hùng hồn:
“Bây giờ các người đã không còn gì nữa rồi, cảm thấy nhà họ Phương sẽ giúp các người hay sao?”
Tất cả ông tổng có mặt ở đây đều biến sắc.
Vốn dĩ Trương Thanh đã nhấc chân phải ra khỏi cửa nhưng rồi khựng lại giữa không trung, ông ta cắn răng, quay đầu gào lên đầy tức giận: “Cái tên họ Sở kia, rốt cuộc cậu muốn thế nào, đã đạt được mục đích rồi thì ngừng tay đi, cậu đừng ức hiếp người khác quá đáng!”
Thân là chủ tịch tập đoàn Thanh Phong, giá trị bản thân mấy tỷ, Trương Thanh không tài nào nhẫn nhịn nổi cảm giác tủi thân và bị uy hiếp như vậy.
Ấm ức quá!