Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311: Chiến thần nổi giận

Lữ Hòa chết rồi.

Đường đường là cậu chủ của hội Thiên Lang, thái tử thế giới ngầm của Yên Kinh mà lại bị Sở Phàm dùng một tay bóp chết thẳng cẳng như một con gà đáng thương.

Cơ thể cứng ngắc của hắn ngã xuống đất, vẻ mặt vẫn đầy sự không cam tâm và không thể tin nổi như cũ.

Hắn không tin trên mảnh đất Yên Kinh này lại có người dám động vào hội Thiên Lang, dám động vào nhà họ Lữ.

Hắn càng không cam tâm, hắn vẫn còn cả tuổi trẻ phía trước, còn bao nhiêu gái đẹp chưa được thưởng thức và bao nhiêu gấm vóc xa hoa chưa được hưởng thụ mà đã phải về chầu tổ tiên./.

Nhưng đây lại là sự thật, một sự thật tàn khốc.

Bầu không khí trong phòng bao trở nên vô cùng ngột ngạt, đám đàn em của hội Thiên Lang cũng khiếp đảm, sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi xác.

Không phản kháng, càng không có ai /phẫn nộ xông đến báo thù cho Lữ Hòa, bọn chúng đồng loạt quỳ rạp trên đất, dập đầu van nài, cầu xin Sở Phàm tha cho bọn chúng một con đường sống.

Ngay đến thái tử của thế giới ngầm như Lữ Hòa mà Sở Phàm nói giết là giết, không hề kiêng dè vậy thì đám người nhỏ bé như bọn chúng có là cái thá gì đâu?

Sở Phàm hoàn toàn phớt lờ đám người kia, chỉ lau tay, nhìn sang Lý Tiêu Kiều đang kinh ngạc đứng bên cạnh: “Không cần lo lắng, không sao rồi”.

“Hu hu…”

Lý Tiêu Kiều không kiềm được mà rơi nước mắt, cô ta chạy đến nhào vào lồng ngực rắn rỏi của Sở Phàm, tìm kiếm sự an ủi và cảm giác ấm áp an toàn.

Lúc này, cô ta lại không kiểm soát được sự rối loạn của cảm xúc mà bật khóc nức nở.

Dù cho bình thường bề ngoài có kiêu ngạo, mạnh mẽ thế nào, thì suy cho cùng cô ta vẫn chỉ là một người phụ nữ mềm yếu, hôm nay thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy, bị đàn ông phản bội, bố không biết sống chết ra sao, bản thân suýt thì bị vấy bẩn, mất đi tự do và tôn nghiêm.

Rất nhiều thứ cảm xúc dồn nén lại, khiến cho phòng tuyến tâm lý của cô ta sụp đổ ngay trong chốc lát.

Cơ thể xinh đẹp mang đến cảm giác ấm áp và mềm mại.

Sở Phàm ngượng ngùng nói: “Cô muốn mượn vai tôi dựa một lát thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng mà trước đấy, cô có thể mặc đồ tử tế vào được không?”

Lúc này, quần áo trên người cô ta đã bị Lữ Hòa xé rách nát, làn da trắng nõn gần như lộ hết ra, cơ thể yêu kiều mê người đầy tinh tế cứ thế phơi bày ra trước mắt.

Đôi chân trắng nõn mềm mại, rãnh sâu nơi đỉnh núi yêu kiều cùng với hai hạt đậu hồng nhỏ khi ẩn khi hiện, thậm chí cả một đám cỏ nhàn nhạt dưới cái bụng phẳng lì.

Lý Tiêu Kiều chớp mắt, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng trong nháy mắt, vô cùng xấu hổ.

Sở Phàm cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô ta, tránh cho cơ thể quá lộ liễu.

Nhìn thấy dáng vẻ thẳng thắn vô tư của Sở Phàm, giống như không hề có chút ham muốn hay thích thú gì đối với cơ thể của mình, Lý Tiêu Kiều hơi trầm mặc cúi đầu, vô cùng thất vọng.

Cô ta từng tự cho mình là nữ thần, lúc nào cũng cao ngạo xa cách, kiêu căng ngang ngược.

Nhưng đến bây giờ cô ta mới phát hiện, hóa ra bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao bao nhiêu, không biết đất dày thế nào.

“Em yêu à, em không sao rồi, thật là tốt quá”.

Lúc này, Charles cố nhịn đau đớn chỗ cánh tay bị gãy và phần thân dưới để đứng dậy, vẻ mặt yêu thương chạy đến trước mặt Lý Tiêu Kiều, vô cùng chân thành nói:

“Xin lỗi em yêu, ban nãy người của bọn chúng quá đông, anh chỉ có thể giả vờ đồng ý yêu cầu của bọn họ, sau đó lại tìm cơ hội để cứu em, khiến cho em hoảng sợ rồi, nhưng mà em yên tâm, anh mãi mãi, mãi mãi sẽ không phản bội em!”

“Em nhất định sẽ tha thứ cho anh đúng không?”

Charles nở nụ cười mà hắn tự cho rằng rất đẹp trai, sau đó gật đầu với Sở Phàm: “Anh bạn, cảm ơn anh giúp đỡ cứu bạn gái tôi, bây giờ giao cô ấy cho tôi là được, gia tộc Charles sẽ nhớ kỹ ân tình của anh”.

“Em yêu à, chúng ta đi thôi”.

Charles quét mắt nhìn cơ thể quyến rũ mê người của Lý Tiêu Kiều, hắn đã không thể chờ nổi muốn tìm một cái khách sạn để giúp cô ta “trị thương” cho tốt.

Bốp!

Lý Tiêu Kiều tát thẳng vào mặt hắn, tức giận mắng chửi: “Đồ vô liêm sỉ, Charles, anh đúng là cái thằng khốn nạn, phế vật, đồ khốn mặt dày vô liêm sỉ!”

Cô ta không phải mấy cô gái nhỏ ngây thơ, trải qua việc vừa rồi, đương nhiên cô ta đã nhìn thấu bản chất thật sự của tên khốn Charles này, hắn là một thằng chuyên đi lừa gạt tình cảm.…

Không có trách nhiệm, không có giới hạn, không có năng lực, chỉ biết mặc quần áo là lướt, dùng lời ngon tiếng ngọt đi lừa phụ nữ.

“Em yêu à, em nghe anh giải thích, oái…”

Charles vội vàng giải thích, nhưng vẫn còn chưa kịp mở mồm thì đã bị Lý Tiêu Kiều đá mạnh vào thân dưới. Cô ta dùng lực rất mạnh, hơn nữa còn đi giày cao gót, khiến hắn lăn lộn trên đất mà kêu cha kêu mẹ.

“Cặn bã!”

Lý Tiêu Kiều hung hăng nói: “Sở Phàm nói đúng, cái loại người như anh, không có tư cách làm đàn ông, cả đời làm thái giám đi, tránh cho việc làm hại phụ nữ”.

Cô ta tức giận đẩy mạnh cửa bước ra khỏi phòng, ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Sở Phàm cũng đi theo, đưa cho cô ta một chai rượu, Lý Tiêu Kiều cũng không khách khí, buồn bực uống hết hơn nửa chai.

“Sở Phàm, cảm, cảm ơn anh”.

Mặt Lý Tiêu Kiều đỏ bừng, mượn rượu mở lời: “Tôi thật lòng xin lỗi anh, xin lỗi anh nhiều lắm, trước đây tôi chế giễu anh và đối xử với anh như thế, nhưng anh vẫn không tính toán thù cũ mà đến cứu tôi, tôi thật là khốn nạn, thật sự có lỗi với anh…”

Lại nhìn sang cái tên phế vật không có trách nhiệm như Charles, so với Sở Phàm, hắn rõ ràng không có chút điểm mạnh nào.

Sở Phàm không buồn liếc mắt, bình tĩnh nói: “Không cần cảm ơn, tôi đến cứu cô đơn thuần là vì nể mặt bố cô mà thôi, không liên quan gì đến bản thân cô”.

“Hơn nữa cũng chỉ có lần này mà thôi, nếu như còn có lần sau, có lẽ tôi sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi đấy”.

“Tôi hiểu mà, đối với cái thứ như tình người mà nói, dùng một lần là mờ nhạt một lần. Anh có thể làm đến mức này đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi”.

Lý Tiêu Kiều cắn đôi môi đỏ, khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy hơi mất mát.

Suốt hơn hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta bắt đầu hoài nghi về sự quyến rũ của bản thân.

Lẽ nào cô ta thật sự không còn xinh đẹp nữa? Cơ thể không còn hoàn hảo nữa? Tại sao từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa từng nhìn thẳng vào cô ta dù chỉ một lần?

“Tiêu Kiều, Tiêu Kiều, con có ở đây không?”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gào thét phẫn nộ và lo lắng của một người đàn ông.

“Bố?”

Lý Tiêu Kiều ngay lập tức nghe thấy giọng nói của Lý Hải Đăng, kích động chạy ra ngoài.

Bên ngoài cửa, Lý Hải Đăng đang cầm một khẩu súng, khắp người toàn là máu, sau lưng còn có mười mấy anh em bị thương khắp người, vừa nhìn là biết đã trải qua một trận đại chiến.

Nhưng khi nhìn thấy con gái mình vẫn bình an vô sự, tất cả mọi vết thương đều không còn quan trọng nữa.

Hai bố con ôm chặt lấy nhau, nước mắt giàn giụa.

“Hu hu, bố, con nghe Lữ Hòa nói, mấy đường chủ Hồ Tài Bắc gài bẫy bố, con còn cho rằng bố bị mai phục rồi, con cứ nghĩ là mình sẽ không còn cơ hội được gặp bố nữa…”

Lý Tiêu Kiều trốn trong lòng bố, giống như một cô con gái nhỏ đang làm nũng, vô cùng ấm ức.

“Nhóc con, bố không ngốc thế đâu, bố cũng giữ lại đường lui rồi, bố trí người từ trước, cũng may, trải qua một trận đổ máu cũng coi như giết được hắn rồi”, trên người Lý Hải Đăng vẫn nhuốm đầy máu, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng ấm áp.

“Con sao rồi, bố nghe người của hội Thiên Lang nói tên khốn Lữ Hòa muốn bắt con về cưới làm vợ lẽ thứ chín cho lão già Lữ Bát gia kia? Tiên sư nhà nó chứ, bọn chúng không làm gì con chứ?”

Lý Hải Đăng vô cùng phẫn nộ, nhìn quần áo trên người Lý Tiêu Kiều bị xé rách nát, xộc xệch hết cả thì lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.

“Không ạ, bố, con không sao, là Sở Phàm, Sở Phàm đã cứu con”.

Lý Tiêu Kiều lắc đầu, kéo lấy cánh tay của Sở Phàm, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, vô cùng biết ơn và sùng bái.

Phụ nữ trước nay luôn tôn thờ anh hùng và những người đàn ông mạnh mẽ.

Hành động hôm nay của Sở Phàm, không còn nghi ngờ gì nữa, đã hoàn toàn chinh phục được trái tim của cô ta.

“Ân nhân!”

Lòng của Lý Hải Đăng nãy giờ đều đặt trên người con gái, đến tận bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Sở Phàm, nước mắt rơi lã chã, kích động tới mức không biết làm sao cho phải.

“Anh Lý, không cần khách khí”, Sở Phàm nói.

Bịch!

Lý Hải Đăng không nói nhiều lời, thẳng thừng quỳ trên đất, sắc mặt nghiêm túc: “Ân nhân, cậu đã cứu mạng bố con tôi hai lần, nhà họ Lý không biết lấy gì để báo đáp, kể từ ngày hôm nay, nhà họ Lý và tập đoàn Hải Đăng nguyện nghe theo mọi sự sai bảo của cậu Sở, xông pha khói lửa, quyết không do dự”.

Bịch bịch bịch…

Lý Tiêu Kiều cùng với mười mấy tên thuộc hạ đồng loạt quỳ xuống đất: “Nguyện nghe theo mọi sự sai bảo của cậu Sở, xông pha khói lửa, quyết không do dự”.

Sở Phàm của bây giờ, có thực lực như vậy, cũng giàu có như vậy, khiến cho bọn họ tâm phục khẩu phục mà quy hàng.

Sở Phàm do dự hai giây, sau đó điềm nhiên nhận của mấy người Lý Hải Đăng một lạy: “Được, nếu đã như vậy, tôi cũng tặng cho anh một món quà lớn, coi như phần quà gặp gỡ cho sự quy phục của anh”.

“Quyền lên tiếng trong thế giới ngầm ở Yên Kinh”.



Lý Hải Đăng lập tức trợn tròn mắt, thêm cả đám thuộc hạ, cũng đều kinh ngạc, không thể tin nổi.

Thế giới ngầm ở Yên Kinh vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của hội Thiên Lang nhà họ Lữ cũng sắp cả trăm năm rồi!

Sở Phàm có thể dời đi ngọn núi lớn như nhà họ Lữ sao?

“Tìm một cái quan tài thật tốt, mang hắn đến nhà thờ tổ họ Lữ”, Sở Phàm chỉ vào Lữ Hòa đã cứng đờ trên mặt đất, lạnh nhạt nói:

“Tối nay, tôi đi giết hết cả nhà họ Lữ của hắn”.

Từ ba ngày trước, Lữ Bát gia không biết tốt xấu, mưu đồ chuyển dời phần mộ của mẹ anh, làm phiền thời gian nghỉ ngơi của mẹ anh, chính điều này đã dẫn đến kết cục ngày hôm nay của nhà họ Lữ!

Trên vai Sở Phàm gắn bốn ngôi sao, anh là chiến thần của thời đại bây giờ, giống như đại bàng giang cánh chín vạn dặm, không quan tâm đến tiếng kêu than của đám giun dế dưới mặt đất.

Thế nhưng nếu như đám giun dế không biết tốt xấu, động đến giới hạn cuối cùng.

Vậy thì cơn giận của chiến thần nhất định sẽ là đại họa.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK