Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 138: Trả lại

Người thân bạn bè trong căn phòng đều đã đi hết, bọn họ đua nhau đến nịnh nọt Vân Hinh Nhi sắp sửa lên chức, làm gì còn ai có tâm trạng quan tâm đến Lý Thu Linh ngất trên mặt đất?

Sau đó, Sở Phàm vẫn phải đỡ bà ta lên, anh sử dụng y thuật trong Huyền Y Bảo Điển để kích thích các huyệt như huyệt nhân trung, thiên minh, đến bây giờ mới Lý Thu Linh thở dốc.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”, Vân Mộc Thanh cảm thấy lo lắng, cô căng thẳng hỏi han bà ta.

“Mày, mày đúng là đồ tạo nghiệt, đến vị trí tổng giám đốc chắc như đinh đóng cột đó mà mày cũng có thể làm mất, sao mày lại vô tích sự như thế kia chứ”, Lý Thu Linh vừa tỉnh lại, bà ta không những không cảm kích mà còn chỉ tay vào mặt Vân Mộc Thanh mà gào lên quát mắng:

“Hôm nay mày làm mẹ mày mất hết thể diện trước mặt người thân bạn bè, mày nói coi sau này làm sao mẹ nhìn người ta được đây, chẳng phải là muốn người khác cười nhạo sau lưng mẹ, muốn mẹ chết hay sao”.

Vân Mộc Thanh cúi đầu, cô tủi thân cắn môi, ánh mắt đỏ gay.

Vân Gia Mạnh thương xót con gái, ông ấy bèn lên tiếng: “Được rồi, bà đừng chỉ trích con gái nữa, không phải chỉ là vị trí tổng giám đốc thôi sao, lần này không được chọn thì còn có lần sao, có gì ghê gớm đâu”.

“Vân Gia Mạnh, cái đồ vô dụng, ông ngậm miệng lại cho tôi, nếu không phải vì ông vô dụng thì nhà chúng ta cũng không đến nỗi sa sút như ngày hôm nay, bị người khác chỉ trích bắt nạt, bị người khác xem thường?”

“Ông nhìn anh cả, em ba của mình đi, bọn họ đều ở biệt thự, đi xe sang, ông vẫn còn chen chúc ở căn chung cư nhỏ xíu này với tôi. Mấy người thím cả đều đeo vàng đeo bạc, chơi mạt chược thôi cũng có thể tùy tiện ném ra vài chục ngàn, còn tôi thì sao, một bộ đồ mặc đến ba năm trời, chỉ có vài món trang sức là của hồi môn của nhà mẹ đẻ”.

Lý Thu Linh vừa khóc lóc vừa gào ầm ĩ như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Tôi làm thế vì sao chứ, chẳng phải vì cái nhà này ư, để chúng ta được người khác xem trọng, có thể lấy lại được thể diện, bây giờ xong rồi, xong cả rồi, hu hu…”

“Sao số tôi lại khổ đến thế này, bị gả vào nhà ông, chưa sống vui được ngày nào mà phải chăm sóc đồ tật nguyền vô dụng như ông, còn sinh ra đứa con gái chẳng được tích sự này, ông trời ơi, tôi đã gây nghiệt gì thế này”.

Gương mặt Vân Gia Mạnh xanh mét, ông ấy chỉ im lặng cúi gằm đầu xuống, hai tay siết lại thành nắm đấm, đấm mạnh xuống chân bị cưa cao của mình, dường như đang tự trách bản thân vô dụng.

“Bố, bố đừng làm thế mà”, Vân Mộc Thanh vội vàng kéo tay Vân Gia Mạnh, cô lau nước mắt, vặc lại Lý Thu Linh:

“Mẹ, mẹ ăn nói quá quắt thế, trước lúc bố bị tai nạn giao thông chẳng phải chúng ta cũng sống trong biệt thự, đi xe sang, cuộc sống giàu sang phú quý sao?”

“Sau khi bố bị cưa chân, từ chức ở công ty, tại vì mẹ vẫn ăn xài xa xỉ, thích gì làm nấy, tiêu pha lãng phí thì mới làm tài sản trong nhà tan biến hết, sa sút đến nước này, muốn trách cũng chỉ có thể trách mẹ tham hư vinh thích khoe khoang, không trách được người khác”.

“Là một người vợ, thế nhưng mẹ không biết vun vén cho gia đình, giúp chồng dạy con mà suốt ngày cứ oán trách người nhà, chỉ biết ham hư vinh, mẹ tự hỏi bản thân coi mình làm vợ như vậy có được không?”

Lý Thu Linh lập tức nghẹn lời, bà ta không biết phải phản bác làm sao, cơn tức giận bùng nổ ngay: “Mày, mày giỏi lắm, đủ lông đủ cánh rồi nên dám cãi mẹ chứ gì? Vân Gia Mạnh, nhìn đi, đây chính là con gái mà ông nuôi đấy!”

Thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc, Sở Phàm lập tức đi rót hai tách trà, anh lên tiếng khuyên can:

“Được rồi, Mộc Thanh, em cũng bớt nói vài câu đi”.

“Bác gái, Mộc Thanh nói đúng, là người nhà với nhau cả, không những có phúc cùng hưởng mà cũng phải có họa cùng chia nữa, chỉ cần cả gia đình đồng lòng, khó khăn đến mức nào cũng sẽ vượt qua được thôi”.

Lý Thu Linh nhíu mày, bà ta hất vỡ tách trà mà Sở Phàm đưa cho mình, chỉ tay vào mặt anh mà mắng: “Cậu là cái thá gì mà dám dạy đời tôi? Đừng giảng đạo lý với tôi, cậu là cái thá gì”.

Bà ta đang tức anh ách trong bụng không có chỗ trút giận đây này, bây giờ bà ta tiện thể đổ hết lên người Sở Phàm:

“Cậu đúng là cái đồ sao chổi, từ lúc gặp cậu, nhà chúng tôi chẳng có chuyện gì tốt lành cả, đều do cậu hại đấy!”

“Phá hỏng hôn sự giữa nhà chúng tôi và cậu Lý trước, bây giờ lại hại Mộc Thanh mất đi đơn hàng, không còn vị trí tổng giám đốc, tất cả đều vì thằng nghèo túng như cậu hại đấy!”

Sở Phàm nhíu mày lại, cảm thấy mình có lòng tốt khuyên nhủ bà ta mà sao người phụ nữ lại giống hệt như chó điên thế, bạ đâu cắn đấy.

“Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi đấy, Sở Phàm có đắc tội mẹ đâu, mắc gì mẹ chửi anh ấy?”, Vân Mộc Thanh tức giận, cô bênh vực cho Sở Phàm.

“Hừ, nó không có tài, không có năng lực, đây chính là tội lớn nhất!”, Lý Thu Linh khoanh tay, hừ lạnh đầy vẻ tự cao tại đại, bà ta nói:

“Sở Phàm, không phải cậu là người đàn ông của Mộc Thanh sao? Cậu có giỏi thì cướp đơn hàng về đây, bắt Vân Hinh Nhi nhường lại vị trí tổng giám đốc cho con gái tôi, cậu làm được không? Cậu có khả năng này không?”

Vân Mộc Thanh gắt gỏng: “Mẹ, liên quan gì đến Sở Phàm kia chứ, sao mẹ có thể…”

“Được!”

Vào lúc này, đột nhiên Sở Phàm lên tiếng, giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng lại vô cùng hùng hồn:

“Trước mười hai giờ trưa mai, tôi đảm bảo sẽ bắt Vân Mộc Thanh ngoan ngoãn nhường lại đơn hàng”.

“Mộc Thanh, anh đã từng nói với em, những thứ thuộc về em thì không ai có thể cướp đi được hết”.

Cả nhà Vân Mộc Thanh đều nhìn Sở Phàm với ánh mắt ngạc nhiên, ai nấy đều trố mắt.

Bảo Vân Hinh Nhi nhường lại đơn hàng? Làm sao có thể kia chứ, sao lại có chuyện mỡ đến miệng mèo mà còn nhả ra.

Trừ phi mặt trời mọc ở đằng Tây hoặc là đầu chị ta bị cửa kẹp thì may ra.

“Ha ha, đúng là nực cười”, Lý Thu Linh cười khẩy mỉa mai, bà ta nói với vẻ khinh thường: “Nếu như cậu làm được thì tôi sẽ dâng trà rót nước, khom lưng xin lỗi cậu!”

Sở Phàm gật đầu: “Quyết định vậy đi”.

Vân Mộc Thanh nhìn gương mặt kiên nghị của Sở Phàm, ánh mắt lấp lánh, vừa ngạc nhiên vừa mang vẻ kích động và tràn trề hy vọng.

Anh thật sự có thể làm được sao?

Tập đoàn Vân Thị.

Vân Hinh Nhi đã đến công ty từ sáng, chị ta hớn ha hớn hở, trong lòng sung sướng vô cùng.

Chị ta nhìn bản hợp đồng dày cộm trong tay mình, dù đã đọc suốt cả ngày cả đêm, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy kích động và phấn khởi vô cùng.

Đây là hợp đồng lớn trị giá năm mươi triệu đấy, hơn nữa hợp tác với hội thương mại Tứ Hải, ông trùm thế giới ngầm Giang Lăng, có thể kết giao quan hệ với vị Thần Tài này thì chẳng phải mai sau tiền sẽ chảy vào túi mình như nước sao?



Sau khi nhận được tin tức, ông nội đã gọi điện khen ngợi chị ta ngay, vị trí tổng giám đốc trong công ty chỉ có thể thuộc về một mình chị ta mà thôi, thậm chí điều hành hai ba năm, bước lên ghế chủ tịch cũng không phải là không thể.

“Hứ, Vân Mộc Thanh, cho dù cô có giỏi đến đâu, ưu tú hơn tôi thế nào đi chăng nữa thì có làm sao? Chẳng phải vẫn bị tôi nắm thóp, cả đời này đều không trở mình được sao?”

Vân Hinh Nhi vô cùng đắc ý, hết sức hả lòng hả dạ.

Vốn dĩ chị ta định đuổi việc Vân Mộc Thanh, sỉ nhục cô một phen, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm thế thì hời cho cô quá.

Chị ta phải giữ Vân Mộc Thanh lại công ty, bắt cô bán mạng làm việc, ký hợp đồng, đàm phán đơn hàng, rồi sau đó dứt khoát cướp đi hết tất cả thành quả, khiến cho cô mừng hụt một phen…

“Ha ha ha, bây giờ nghĩ lại mới thấy, cảm giác này thật là đã quá, thoải mái quá”.

Vân Hinh Nhi thoải mái dựa vào chiếc ghế giám đốc làm bằng da thật, chị ta duỗi eo, vô cùng ngóng trông tương lai xán lạn của mình…

Vào lúc này, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, trợ lý bước vào nói với chị ta: “Sếp Vân, hội trưởng Mã Minh Nguyên của hội thương mại Tứ Hải đến rồi ạ”.

“Mời vào, mau mời ông ấy vào!”

Vân Hinh Nhi đứng bật dậy, dặm lại lớp trang điểm, chị ta tỏ vẻ kích động: “Đợi một chút, để tôi đi, dẫn tôi sang đó gặp ông ấy”.

Đây là ông trùm của thế giới ngầm, là thần tài tương lai của chị ta, chị ta nào dám sơ suất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK