Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Trở tay đập chết

“Ai ngắt lời khi tôi đang nói chuyện vậy, bị mù sao?”

Vương Vũ đang vênh váo ta đây, đột nhiên sau lưng có một giọng nữ ngắt lời mình khiến anh ta sa sầm mặt lại.

Trước mặt mấy người quyền quý như Liễu Huy Thái, anh ta thật sự chỉ có thể cúi đầu khom lưng, nhưng nhìn khắp trong thung lũng Vui Vẻ của Giang Lăng, còn ai dám đối nghịch với anh ta chứ? Thật đúng là tạo phản rồi mà!

Anh ta chính là tổng giám đốc của thung lũng Vui Vẻ ở Giang Lăng, nắm quyền hành trong tay, nói theo một cách không khách sáo chính là quan lớn ở biên cương, trong Giang Lăng nhỏ bé này, lời nói của anh ta chính là thánh chỉ.

Nhưng bây giờ lại có người không có mắt dám khiêu khích quyền uy của anh ta, nói muốn thử xem sao?

“Cô nghĩ mình là ai mà dám ngông cuồng trước mặt tôi hả, có tin chỉ với một câu của tôi có thể ngay lập tức khiến cô cút…”

Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, oai phong ngẩng đầu lên, nhưng anh ta lại phát hiện những người xung quanh đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn ra sau lưng mình.

Mấy cấp dưới sau lưng anh ta cũng biến sắc, vội vã đứng thành hai hàng, vô cùng cung kính.

Một chiếc xe thương vụ cao cấp cực kỳ khí thế chậm rãi dừng lại, sau đó, một đôi chân dài mang giày thuỷ tinh bước ra từ bên trong, bóng hình xinh đẹp cực kỳ nóng bỏng và tao nhã xuất hiện, mái tóc dài màu vàng, đôi mắt màu xanh thẳm, khuôn mặt xinh đẹp rất có khí chất.

Một câu “hay là để tôi thử xem” khi nãy chính là cô ấy nói.

Lúc này, người đẹp tóc vàng đang cười châm chọc nhìn Vương Vũ, nhưng đôi mắt màu xanh lại vô cùng lạnh lẽo.

“Khiến tôi cút gì?”, không ngờ cô ấy lại nói chuyện bằng tiếng Đông Hoa vô cùng chính gốc và rõ ràng.

“Cút đi!”

Vương Vũ buột miệng nói ra, chợt cảm thấy lạnh sống lưng, hơi bực bội xoay người, trong nháy mắt, anh ta sợ đến mức tái mặt, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất.

“Chủ… Chủ tịch, sao cô lại đến đây…”

Xung quanh lập tức trở nên xôn xao, vợ chồng Liễu Huy Thái và Hàn Mai cũng biến sắc.

Không ngờ chủ tịch của thung lũng Vui Vẻ, nữ thần kinh doanh bạc triệu trong lời đồn – Hestia lại tự mình đến đây?!

Trái tim Vương Vũ như sắp nhảy ra ngoài, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé cũng suýt bay luôn, anh ta mới ngông cuồng nói muốn khiến bà chủ của thung lũng Vui Vẻ, tức cấp trên của cấp trên của mình cút đi?

“Chủ tịch, cô nghe tôi giải thích, tôi…”

Nữ thần ngồi tít trên cao kia lại không hề dừng chân lại dù là một chút, tựa như anh ta chỉ là không khí vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hestia tao nhã yểu điệu đi tới trước mặt Sở Phàm mà bọn họ xem thường, sau đó nhẹ nhàng bái lạy một cái, vô cùng cung kính nói:

“Thưa anh, để kẻ ngu xuẩn này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh là tôi đáng chết”.

Xung quanh lại lần nữa trở nên xôn xao.

Hestia có giá trị bạc triệu, một tay sáng lập thung lũng Vui Vẻ, được tôn sùng là nữ thần giới kinh doanh này vậy mà đi cúi đầu xin lỗi một người đàn ông xa lạ?

Mắt kính của Liễu Huy Thái rơi vỡ, Hàn Mai cũng kinh ngạc suýt rớt cả cằm.

Hai chân Vương Vũ mềm nhũn, xụi lơ đặt mông ngồi xuống đất, sợ tới mức suýt chút hồn bay phách tán…

Rốt cuộc người này có lai lịch gì, có thân phận gì thế!

Tuy Vân Mộc Thanh đã biết chuyện Sở Phàm là ân nhân cứu mạng của Hestia, nhưng thấy cô ấy cung kính như thế vẫn ngạc nhiên há hốc mồm…

Còn Sở Phàm lại rất ung dung với chuyện này, giống như tất cả đều là chuyện Hestia phải làm vậy, anh cũng nhận được cái lạy này.

“Người của cô thì giao cho cô đấy”, Sở Phàm lạnh nhạt phất tay, dẫn Vân Mộc Thanh đến ngồi trong quán cà phê cách đó không xa, lập tức có người bưng hai ly cà phê lên, giống như đang đi nghỉ mát vậy.

“Vâng, tôi nhất định sẽ cho anh một lời giải thích rõ ràng”.

Hestia cung kính cúi người, sau đó cô ấy chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt đó lập tức khiến mọi người xung quanh cảm thấy áp lực gấp bội, chẳng khác nào đang rơi vào hầm băng.

Hestia chính là một cô gái tài giỏi trong vòng ba năm có thể sáng lập ra đế quốc thương mại hai trăm tỷ đô la Mỹ, đương nhiên phải có hơi thở của người trên cao, không giận tự uy.

Hơn nữa đám người ngu xuẩn này còn dám trêu vào Sở Phàm, càng khiến cơn giận trong lòng cô ấy như núi lửa bùng nổ.

“Chủ… Chủ tịch, tôi sai rồi, tôi có mắt không tròng, tôi là kẻ tiểu nhân, tôi sẵn lòng nhận lỗi…”, Vương Vũ đã sớm sợ đến mức hồn bay phách tán quỳ rạp dưới đất, hai chân như nhũn ra, tựa như linh hồn cũng đang run rẩy vậy.

Nhân vật có thể khiến Hestia cũng phải cúi đầu xin lỗi - Sở Phàm kia có bối cảnh phi thường đến mức nào chứ? Anh ta không thể tưởng tượng cũng không thể biết được, anh ta chỉ biết đối phương chỉ cần động một ngón tay đã có thể dễ dàng đè chết anh ta rồi.

Cảm giác sợ hãi to lớn này khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng.

“Nếu dám đắc tội anh ấy ở phương Tây, anh đã sớm bị đánh gãy tay chân, ném vào thung lũng Loạn Táng cho chó hoang ăn rồi”, Hestia đảo mắt nhìn qua, lạnh lùng nói một câu:

“Đánh gãy hai chân anh ta, ném ra ngoài. Bắt đầu từ hôm nay xếp vào danh sách đen của tất cả các ngành, doanh nghiệp nào muốn thuê anh ta chính là kẻ thù của gia tộc Smith tôi!”

Dứt lời, Vương Vũ còn chưa kịp cầu xin tha thứ đã có mấy người đàn ông cao to mặc đồ đen bước xuống từ trên xe, kéo Vương Vũ đi, tiếng kêu thảm thiết khiến mọi người nghe mà sợ.

Hiện trường không một ai không sợ hãi trước thủ đoạn của người phụ nữ này, đánh gãy hai chân, phong sát ở tất cả các ngành, rõ ràng là đẩy người ta vào bước đường cùng mà, còn khó chịu hơn cả chết nữa.

Xử lý Vương Vũ xong, Hestia lại nhìn về phía hai vợ chồng Liễu Huy Thái và Hàn Mai, lạnh lùng hỏi: “Khi nãy là hai người sai khiến tên vô sỉ kia, muốn đuổi người này ra ngoài đúng không?”

Trên trán Liễu Huy Thái không nhịn được đổ mồ hôi lạnh, khoé miệng co rút.

Nói về thân phận, nói về bối cảnh, nói về địa vị, giám đốc nhà văn hoá như hắn ta cũng chỉ có thể diễu võ giương oai trước mặt loại tay sai như Vương Vũ thôi, chứ đứng trước trùm kinh doanh cầm quyền mấy trăm tỷ đô la Mỹ như Hestia, hoàn toàn không có tư cách nói chuyện.

Huống hồ sau khi nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán của cô ấy khi nãy, càng khiến hắn ta thấy sợ hãi hơn, hơi hối hận vì đã kiếm chuyện với Sở Phàm…



“Đúng thế, là chúng tôi làm đấy, cô có thể làm gì được?!”

Vào lúc hắn ta vội vã nghĩ xem nên trả lời thế nào, Hàn Mai ở bên cạnh lại trực tiếp phách lối thừa nhận, khiến Liễu Huy Thái suýt phun ra một ngụm máu, chỉ hận không thể tát chết người phụ nữ ngu xuẩn này!

“Chỉ có thể trách tên khốn kia bị mù nên trêu vào tôi thôi, tất cả chuyện này đều do cậu ta gieo gió gặt bão”, Hàn Mai kéo tay Liễu Huy Thái, khinh thường nói.

Hestia gật đầu: “Thừa nhận thì tốt”.

“Thừa nhận thì cô có thể làm gì? Cô đừng cho rằng mình trừng trị được đồ tay sai là Vương Vũ thì tôi sẽ sợ cô, cậu ta là con chó cô nuôi, còn chúng tôi thì không”.

“Cô mà dám ra tay với chúng tôi á? Cô có biết tôi là ai không, có biết thân phận của chúng tôi không hả?!”

Hàn Mai vô cùng hống hách, vênh váo ta đây. Loại phụ nữ như cô ta bình thường kiêu ngạo ngang ngược, làm oai làm gió đã quen. Ếch ngồi đáy giếng, nào biết được bầu trời lớn đến mức nào, còn thật sự cho rằng chút quyền lực trong tay mình to lớn lắm.

Hestia có hứng thú lên tiếng hỏi: “Các người là ai?”

Liễu Huy Thái cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh như băng, không ngừng nháy mắt với Hàn Mai, nhưng cô ta vẫn kêu gào như trước:

“Chồng của tôi chính là giám đốc nhà văn hoá của Giang Lăng, lãnh đạo cấp phó của sở. Loại tép riu như các người, chúng tôi trở tay là có thể đập chết rồi!”

Hestia cong môi, thương hại nhìn thoáng qua Hàn Mai: “Cô nói đúng, loại tép riu như các người, tôi trở tay là có thể đập chết”.

Dứt lời, cô ấy giơ tay lên, tát mạnh một cái lên mặt Hàn Mai…

Chát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK