Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230: Quỳ ngay ngắn

“Tối nay, không ai trong số bọn chúng có thể sống sót”.

Sở Phàm nói hờ hững, nghe như có vẻ tùy tiện nhưng lọt vào tai mọi người lại khiến cho bọn họ kinh hãi.

Rõ ràng đối phương chỉ có một mình, hơn nữa bọn họ còn chiếm ưu thế tuyệt đối về số người, dù có nhìn thế nào thì đây cũng là sân nhà của họ, không có gì đáng để nghi ngờ cả…

Nhưng mà bọn họ lại cảm nhận được nguy hiểm từ một kẻ xâm nhập một mình mạo hiểm xông vào đây như Sở Phàm, dường như đến linh hồn của chúng cũng đang run rẩy.

“Nhóc con ngông cuồng, dám lớn lối đòi giết hết tất cả bọn tao sao, đúng là nực cười thật!”

Vào lúc này, đột nhiên Hoàng Phí Hạo đang nằm dưới mặt đất gầm lên một tiếng, trông hắn ta giống hệt như một con hổ dung mãnh lao xuống núi, chỉ một bước chân đã vượt qua khoảng cách năm, sáu mét.

Hắn ta đảo mắt nhìn Sở Phàm, gương mặt toát ra vẻ tức giận: “Mày chính là cái đứa gọi điện thoại ban nãy, thằng Sở Phàm không biết sống chết là gì đúng không?”

“Hay lắm, tao thừa nhận mày cũng có đôi chút tài năng, không ngờ lại có thể đánh lén tao được, nhưng mày cũng chỉ có thế mà thôi, thực lực của Tông sư giới võ đạo không phải là thứ mà bọn phàm phu tục tử như mày có thể nhìn thấu được đâu!”

Hoàng Phí Hạo tùy tiện phất tay, một luồng khí thế vô hình bốc lên, một con sư tử đá nặng hơn năm trăm kí, được làm từ cẩm thạch, nằm cách hắn ta năm sáu mét lập tức nổ đùng, vỡ tan thành bốn, năm mảnh.

Gương mặt Hoàng Thánh Thủ và đám học trò trong Võ Minh lập tức vui mừng hớn hở, vô hình trung, thực lực của Hoàng Phí Hạo đã khiến bọn họ cảm thấy tự tin hơn nhiều, khí thế cũng trở nên dồi dào.

Sở Phàm chỉ lo vén tóc Đường Miên Miên lại cho gọn gàng, cứ như đây mới là chuyện quan trọng nhất trên đời này vậy. Anh chẳng buồn nhìn Hoàng Phí Hạo, tựa như hắn ta chỉ là không khí.

Sắc mặt Hoàng Phí Hạo lập tức cảm thấy trở nên sa sầm, vành mắt hắn ta giần giật: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe rõ à?”

“Hoàng Phí Hạo, láo xược!”, Phương Trung lập tức bước ra, anh ta phát huy tác dụng của một tên tay sai, nghiêm giọng mà quát mắng: “Anh Sở là khách quý của nhà họ Phương chúng tôi, nếu như anh còn thừa nhận mình là học trò Võ Minh thì mau chóng thả người ra cho tôi, chứ bằng không tôi sẽ nói với ông nội, cho anh biết thế nào là lễ độ…”

Mặc dù nói như thế nhưng trong lòng Phương Trung vẫn thấp thỏm bất an vô cùng, dù gì thì anh ta cũng chỉ là con cháu nhà giàu, áp lực lớn đến mức nào khi đối mặt với Tông sư võ đạo như Hoàng Phí Hạo, nghĩ thôi cũng biết được. Chẳng qua là anh ta muốn bày tỏ lập trường quyết tâm đứng về phía Sở Phàm nên mới cắn răng lên tiếng.

Quả nhiên, Hoàng Phí Hạo lập tức phun một bãi đờm, hắn ta bật cười khinh thường: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là thằng oắt con nhà họ Phương, ha ha ha…”

“Nhóc con, có lẽ ông nội Phương Chấn Khang của mày đủ tư cách so tài với tao đấy, còn mày à?”, Hoàng Phí Hạo bật cười gian ác, hắn ta tát vào mặt Phương Trung: “Có thể cút bao xa thì cút bấy xa cho tao, cút đi!”

“Anh…”

Phương Trung ôm gò má ứa ra máu, anh ta cắn răng nghiến lợi nhưng chỉ có thể tức giận thôi chứ chẳng dám nói gì.

Đúng như những gì Hoàng Phí Hạo đã nói, hắn ta là Tông sư võ đạo, là tâm phúc của Cửu Thiên Tế, đến hội trưởng Võ Minh Giang Bắc như ông nội mình cũng không xem ra gì, anh ta có tư cách gì để diễu võ giương oai trước mặt hắn ta đây?

“Ha ha ha, nhóc con, đây chính là chỗ dựa của mày, là kẻ cho lòng tự tin sao? Đúng là nực cười”.

Hoàng Phí Hạo tát Phương Trung xong, trong lòng càng cảm thấy thêm tự tin, hắn ta tỏ vẻ kiêu ngạo, chỉ vào mặt Sở Phàm một cách vênh váo: “Bây giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, ngoan ngoãn nhìn tao chơi con đàn bà của mày, có lẽ ông đây sẽ từ bi mà tha cho mày một mạng…”

Hoàng Phí Hạo kiêu ngạo ngẩng cao đầu như thần linh nhìn xuống chúng sinh, có thể đạp mọi thứ bên dưới lòng bàn chân mình một cách dễ dàng.

Hắn phủi bụi trước ngực, đó là huy chương đầu hổ tượng trưng cho thực lực và địa vị của mình, dưới ánh trăng, mãnh hổ gầm rú, hết sức ngang ngược…

Nhóm học trò trong Võ Minh đã kích động đến mức không kiềm chế nổi nữa, máu nóng bốc lên hừng hực, chỉ mong có thể quỳ xuống bái lạy hắn ta mà thôi.

Vào lúc này, cuối cùng thì Sở Phàm cũng đã chải chuốt cho Đường Miên Miên xong, anh quay đầu lại, chỉ nói hờ hững một câu: “Tao cho mày nói chuyện rồi sao?”

Cái, cái mẹ gì…

“Nhóc con, mẹ mày, mày muốn chết…”

Khóe môi Hoàng Phí Hạo co giật điên cuồng, khí thế bốc lên hừng hực, hắn ta vung nắm đấm, cuốn theo tiếng gió vun vút như có thể xé tan không khí.

Cú đấm này khiến cho vô số học trò Võ Minh tràn trề nhiệt huyết, Chiến Hổ Quyền, là tuyệt chiêu võ học của Hoàng Phí Hạo, nghe nói đây là sự ban ân của ông Cửu Thiên Tế.

Nhờ vào bộ quyền pháp này mà Hoàng Phí Hạo đột ngột đột phá cảnh giới Tông sư võ đạo trong vòng hai năm, trở thành người có địa vị cao nhất!

Trong cuộc đời, có thể chính mắt nhìn thấy tuyệt kỹ thành danh của một vị Tông sư võ đạo, vinh dự đến mức nào kia chứ…

Sở Phàm nhẹ nhàng giơ tay phải lên, chỉ tùy tiện vẫy tay, năm đầu ngón tay hạ xuống.

“Quỳ cho đàng hoàng”.

Ầm…

Trong chớp mắt, Hoàng Phí Hạo giống hệt như chim sợ cành cong, cơ thể vạm vỡ của hắn ta quỳ xuống đất một cái bốp, cát bụi cuốn lên mịt mù, sàn đất xi măng đã đã bị lõm thành một cái hố to bằng nửa nắm đấm, một cái rãnh hình người, có thể thấy rõ ràng.

Cái, cái gì…

Gương mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều từ cuồng nhiệt trở thành kinh ngạc, bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt mình một cách bất ngờ…

“Đồ khốn, tao muốn giết chết mày…”, Hoàng Phí Hạo gào lên một tiếng đầy tức giận, hắn ta gầm gừ đứng lên.

Ầm…

Chỉ có điều vừa đứng lên được nửa bước đã nhanh chóng bị đè nằm xuống, tứ chi chạm đất, giống hệt như chó nhà có tang.

Bốp bốp bốp.

Lặp lại năm sáu lần như thế, lần nào Hoàng Phí Hạo cũng dùng hết sức bình sinh, Sở Phàm chỉ nhẹ nhàng vẫy tay đã có thể đè hắn ta xuống một cách dễ dàng.

Một lần, hai lần có thể miễn cưỡng giải thích là đánh lén, ăn may.

Nhưng bây giờ đã tròn bảy, tám lần, đều là như thế…

Thế, cũng chỉ chứng tỏ một điều, Hoàng Phí Hạo không phải là đối thủ của Sở Phàm, vĩnh viễn cũng không phải!

Hít…

Sau khi rút ra kết luận này, bầu không khí ở đây im lặng như tờ.

Hoàng Thánh Thủ thốt lên một tiếng, tựa như mới rơi xuống chín tầng địa ngục, ông ta la lớn ‘Xong rồi’.

Đám học trò của Võ Minh đều sững sờ, Hoàng Phí Hạo bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ, Tông sư của võ đạo lại giống hệt như một con chó chết, hoàn toàn chẳng có sức phản kháng!

Phương Trung càng cảm thấy kinh ngạc hơn, ánh mắt anh ta toát ra vẻ vui mừng, kích động vô cùng, anh ta hiểu rằng nước cờ này của mình đã đi đúng rồi!

“Chỗ dựa của tao là gì, bây giờ mày đã hiểu chưa?”

Sở Phàm cong ngón tay, Hoàng Phí Hạo lổm cổm bò dậy một cách khó nhọc, cả người đầy rẫy vết thương, trông giống hệt như con chó chết.

Gương mặt hắn ta toát ra vẻ kinh ngạc, pha lẫn với nét hoảng sợ và bất ngờ, nhưng chỉ thiếu một thứ… Chẳng hề sợ hãi!”

“Tao thừa nhận rằng thực lực của mày hơn xa tao, tao không đánh thắng mày, nhưng như thế thì sao, tao là người của Võ Minh, trong khắp thiên hạ này, còn chưa có một vũ giả nào dám đối đầu với Võ Minh đâu!”



Hoàng Phí Hạo ngẩng cao đầu, hắn ta trừng mắt nhìn Sở Phàm trân trân, khiến cho chiếc huy chương trước lồng ngực càng thêm lấp lánh, giống hệt như một loại tín ngưỡng, có thể mang lại sức mạnh vô hạn cho hắn ta…

“Mày có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì có thể mạnh hơn ‘Võ giả chí tôn’ Cửu Thiên Tế không? Mày có mạnh hơn nữa cũng có dám đối đầu với tám trăm ngàn học trò của Võ Minh không?”

“Mày dám không? Mày có lá gan này không? Mày có lòng tự tin này không?!”

Hoàng Phí Hạo ưỡn ngực, giọng nói sang sảng, câu từ đẹp đẽ, bất cứ ai cũng nhận ra sự kiêu ngạo và lòng tin trong lời lẽ của hắn ta.

Võ Minh, Cửu Thiên Tế!

Trong giới võ đạo, đây là một tấm biển chữ vàng, giống hệt như Thượng Phương Bảo Kiếm, ra lệnh cho thiên hạ, ai dám không nghe?

“Cửu Thiên Tế?”

Nhưng Sở Phàm lại híp mắt, anh chắp tay sau lưng, dường như đang hồi tưởng về chuyện xưa:

“Lão thái giám chó chết Ngụy Trung Hồ này, sau khi tao về ở ẩn, lão nhảy múa hăng thật…”

Đồng tử Hoàng Phí Hạo đột ngột co rút, hắn ta nhìn Sở Phàm chăm chú, trố mắt há hốc miệng mồm, dường như đã nghe thấy chuyện đại nghịch bất đạo nhất trên đời này vậy.

Gương mặt của hơn môt trăm học trò trong Võ Minh đều xám ngoét, bọn họ lần lượt hít sâu một hơi khí lạnh…

Cái tên này…

Sao anh ta dám, dám gọi Cửu Thiên Tế như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK