Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307: Anh biết đánh nhau không?

“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là con gái của Lý Hải Đăng, Lý Tiêu Kiều, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Hải Đăng”.

Lý Tiêu Kiều cầm tách cà phê trong tay, quan sát Sở Phàm từ trên xuống dưới, dáng vẻ nữ giám đốc lạnh lùng, kiêu ngạo.

Dáng người cô ta rất chuẩn, dù là mặc đồ thể thao nhưng cũng không thể giấu đi vòng một đầy đặn và đường cong yểu điệu của cô ta, hai mươi tư, hai mươi lăm đang là độ tuổi trẻ trung, nữ tính nhất của người con gái.

Có vẻ vừa mới chơi golf xong, trên làn da trắng nõn của người phụ nữ xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ hơi ửng hồng, lại mang theo vẻ mê hoặc khiến người khác phải suy nghĩ viển vông, cực kỳ quyến rũ.

Sở Phàm không khỏi liếc thêm vài lần, sau đó nở nụ cười khẽ: “Chào cháu gái”.

Lý Tiêu Kiều cau mày, dùng giọng điệu lạnh lùng bình thản xa cách ngàn dặm nói:

“Thứ nhất, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và vẫn chưa thân thiết đến mức đó, xin anh hãy tôn trọng tôi”.

“Thứ hai, mặc dù anh và bố tôi có quen biết nhưng không có nghĩa anh có thể coi mình là bề trên mà khoa tay múa chân với tôi”.

Lý Tiêu Kiều cảm nhận được ánh mắt của Sở Phàm, chút chán ghét và khinh thường hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Đây là “anh hùng trẻ tuổi” mà bố thường xuyên nói với cô, người đã tiêu diệt cả con tàu hải tặc và cứu ông bảy năm trước sao?

Theo cô ta thấy thì Sở Phàm không khác gì những kẻ “nghèo rớt mồng tơi”, tự cao tự đại, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga cả.

Thậm chí cô ta còn bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của những lời bố nói khi đó, nghi ngờ bố cố tình phóng đại khả năng và tầm quan trọng của Sở Phàm.

Sở Phàm chỉ gật đầu, anh hỏi: “Nếu đã vậy thì nói ngắn gọn thôi, cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Đi thẳng vào vấn đề? Cũng được, đỡ lãng phí nước bọt và thời gian của tôi”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tiêu Kiều hiện lên sự nhẹ nhõm, sau đó duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lấy ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách Chanel, đưa cho Sở Phàm: “Trong tấm thẻ này có một tỷ, ngày mai anh hãy rời khỏi Yên Kinh đi”.

“Số tiền này đủ để anh mua vài căn nhà cao cấp ở bất cứ đâu trên thế giới, xe đẹp, mỹ nữ, trái ôm phải ấp, hưởng thụ cuộc sống giàu sang của quý ông”.

“Số tiền này đủ để đền đáp công ơn cứu mạng bố tôi rồi chứ?”

Mặt cô ta đầy kiêu ngạo, ra vẻ bố thí.

Sở Phàm còn chẳng thèm nhìn tấm thẻ đen mà bình tĩnh nói: “Cô nghĩ tôi tới Yên Kinh tìm Lý Hải Đăng là vì tiền sao?”

“Lẽ nào không phải?”

Lý Tiêu Kiều hỏi ngược lại, cười khẩy châm chọc: “Anh vừa tới đã khiến tập đoàn Hải Đăng loạn hết lên, còn khiến ba tôi nổi trận lôi đình, đuổi việc mấy kẻ ‘không coi ai ra gì’ khỏi công ty, đuổi những nhân viên quan trọng không quen biết vị ân nhân vĩ đại là anh, đó đều là trụ cột của tập đoàn Hải Đăng chúng tôi đấy. Anh có biết tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, thời gian và tiền bạc để bù lại chỗ thiếu hụt của họ không?”

Lý Tiêu Kiều càng thêm chán ghét, cô ta bổ sung: “Hơn nữa anh còn yêu cầu bố tôi chia cho chú tư Chu Đạt của anh khoản lợi nhuận tám mươi triệu! Tôi tạm thời chưa nói tới tổn thất này”.

“Nhưng có sự thiếu hụt này, anh biết biết bao nhiêu công ty đã đến nhà tôi làm loạn không? Tôi phải mất ba trăm tỷ mới giải quyết được, anh đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho chúng tôi, anh không biết sao?”

Sở Phàm gật đầu, tỏ ý đã hiểu: “Cho nên cô đã đưa ra quyết định thay bố cô, định mua đứt ‘ân tình’ của tôi?”

“Đúng thế, tôi thừa nhận anh có ơn với bố tôi, cứu mạng ông ấy.”

Lý Tiêu Kiều hờ hững liếc nhìn Sở Phàm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Nhưng điều này không thể trở thành lý do để anh gây rối cho tập đoàn Hải Đăng chúng tôi được”.

“Anh có ơn với bố tôi nhưng không có nghĩa là anh có ơn với tập đoàn Hải Đăng của chúng tôi. Ít nhất là bây giờ, anh không hề có giá trị với tập đoàn Hải Đăng, hơn nữa còn làm rối suy nghĩ của bố tôi khiến ông ấy làm việc theo cảm tính, không ngần ngại từ bỏ lợi ích tập đoàn để đền đáp ân tình của anh”.

“Để ngăn ngừa tập đoàn Hải Đăng bị huỷ hoại trong tay bố tôi nên xin lỗi, tôi chỉ có thể ra mặt làm người xấu, mua đứt ân tình của anh thôi”, Lý Tiêu Kiều kiêu ngạo nói: “Từ nay trở đi, anh không còn quan hệ gì với bố tôi và tập đoàn Hải Đăng nữa”.

Sở Phàm yên lặng lắng nghe Lý Tiêu Kiều nói, anh chỉ thản nhiên nói: “Cô chắc chắn muốn cắt đứt quan hệ với tôi? Tốt nhất cô nên hỏi ý kiến của bố cô đi đã”.

“Để không phải hối hận cả đời”.

“Hối hận? Chỉ dựa vào anh sao?”

Lý Tiêu Kiều đột nhiên bật cười, như thể vừa nghe được câu chuyện cười lớn vậy.

“Anh vẫn chưa biết tập đoàn Hải Đăng chúng tôi lớn mạnh cỡ nào nhỉ!”

Cô ta ngước khuôn mặt xinh đẹp lên như một con thiên nga kiêu hãnh: “Tập đoàn Hải Đăng chúng tôi đã trúng thầu hợp tác với tập đoàn Phàm Vân của Giang Bắc, với vốn đầu tư ban đầu là hai tỷ!”

“Có sự giúp đỡ của tập đoàn Phàm Vân và anh Sở, ngày tập đoàn Hải Đăng của chúng tôi sẽ đột phá mốc một trăm tỷ sẽ không còn xa nữa đâu”.

“Hơn nữa mới hôm qua Hồ Tài Bắc, người đứng thứ hai hội Thiên Lang đã đột nhiên bỏ mạng, mấy đường chủ dưới trướng ông ta đều nương nhờ vào bố tôi, tập đoàn Hải Đăng của chúng tôi tung hoành hai giới hắc bạch, anh có tư cách gì, có khả năng gì khiến chúng tôi phải hối hận?”

“Cho kẻ lòng tham không đáy, quỷ hút máu vô độ như anh ở lại Yên Kinh, tiếp tục hút máu bố tôi và công ty mới là tổn thất lớn nhất!”

Lý Tiêu Kiều khoanh hai tay trước ngực, ngạo mạn chế giễu, cô ta cho rằng đuổi Sở Phàm đi là điều khôn ngoan và sáng suốt nhất mà mình đã làm.

“Được”.

Sở Phàm gật đầu, nếu đã vậy thì anh cũng lười phải giải thích.

Sau này khi Lý Tiêu Kiều hối hận hay khóc lóc, anh cũng không cần quan tâm.

“Coi như anh biết điều”, Lý Tiêu Kiều thở phào nhẹ nhõm, như đã trút bỏ được gánh nặng.

“Em yêu, em vẫn chưa giải quyết xong à? Chiều nay chúng ta còn có hẹn với cậu Lâm cùng đến câu lạc bộ cưỡi ngựa để cổ vũ đấy, anh ấy đã giữ cho chúng ta hai con ngựa hung mãnh rồi”.

Đúng lúc này một người đàn ông con lai cao ráo, đẹp trai bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lý Tiêu Kiều với vẻ mặt thân thiết.

Hắn có mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt màu xanh lam, thoạt nhìn trông hắn giống như hoàng tử cao quý bước ra từ thế giới cổ tích khiến nhiều phụ nữ phải ngắm nhìn.

“Xong rồi anh yêu”.

Lý Tiêu Kiều mỉm cười hạnh phúc, khoác tay người đàn ông bên cạnh, tự hào khoe với Sở Phàm: “Giới thiệu với anh đây là Charles, bạn trai tôi”.



“Charles là con lai giữa Trung, Ý, Pháp. Anh ấy có huyết thống cao quý, là sinh viên đạt thành tích cao của khoa tài chính, tuổi còn trẻ mà đã thừa hưởng tài sản hàng tỷ đồng của gia tộc, tương lai rộng mở”.

“Đồng thời anh ấy còn là cao thủ Taekwondo, cưỡi ngựa và đấu kiếm, người đàn ông như này mới xứng với Lý Tiêu Kiều tôi”.

Cô ta dương dương tự đắc, ám chỉ thân phận mình cao quý, là kiểu người mà con cóc ghẻ như Sở Phàm không thể nhớ thương.

Charles cũng kiêu ngạo liếc nhìn Sở Phàm với vẻ mặt khinh bỉ: “Ồ, em yêu, em đang lãng phí thời gian đáng quý của mình với loại người này sao? Thật đáng thương!”

Sở Phàm bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê, bình thản nói: “Anh ta là ai, tôi không có hứng thú biết, tôi chỉ muốn hỏi một câu…”

“Anh biết đánh nhau không?”

Sở Phàm chỉ tay về nơi xa: “Bên kia có người muốn đánh anh”.

Anh còn chưa dứt lời, khoảng hơn chục người đàn ông hung hãn lập tức vây lấy đám người Lý Tiêu Kiều, một người đàn ông cao hai mét trông như tháp sắt lạnh lùng nói:

“Cô Lý Tiêu Kiều, cậu Lữ Hoà – cậu chủ của hội Thiên Lang muốn gặp cô”.

Mặt Lý Tiêu Kiều thoáng chốc biến sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK