Chương 24: Kịch hay bắt đầu!
Sở Phàm dừng chân lại, anh xoay người sang, trong mắt có sát khí loé lên: “Cậu có ý gì?”
Vân Dũng nhếch miệng cười đắc ý:
“Không có ý gì cả, tôi chỉ nhắc nhở anh một câu, anh Lý là đệ tử của ‘hiệp hội võ đạo’, nhà họ Lý còn bồi dưỡng rất nhiều võ giả, ai cũng có tài nghệ hơn người. Đương nhiên chưa chắc bọn họ có thể làm gì anh, nhưng con nhóc kia…”
“Anh không nể mặt anh Lý như thế, nếu anh Lý giận dữ cho người đi dạy dỗ cô nhóc kia, chậc chậc, không biết nó có thể chịu đựng được không nhỉ”.
Vân Dũng cảm thấy đã nắm được điểm yếu của Sở Phàm, cười thâm độc: “Sở Phàm, tôi biết anh có bản lĩnh, nhưng anh có thể đảm bảo ở bên cạnh con nhóc kia suốt hai mươi bốn tiếng được không?”
“Tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, đàn em của anh Lý có không ít kẻ biến thái, cảm thấy rất hứng thú với mấy bé gái thế này đó, chậc chậc…”
“Giỏi, giỏi, giỏi lắm”.
Sở Phàm nheo mắt lại, anh bình tĩnh nói ba chữ giỏi.
Nếu là người hiểu rõ tính cách của Sở Phàm nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, xin được bỏ qua…
Hành động này chứng tỏ chiến thần đã bị đụng trúng vảy ngược, tức giận đến cực hạn rồi.
Người thường nổi giận, năm bước dính máu. Chiến thần nổi giận, núi thây biển máu.
“Nói với anh Lý kia, chiều nay, Sở Phàm đến nhà thăm hỏi… Kêu anh ta chuẩn bị đi nhé”, Sở Phàm bình tĩnh nói, không nhìn ra vui giận, nhưng trong đôi mắt là sát khí đang cuồn cuộn dâng lên.
Nhà họ Vân và nhà họ Lý còn dám có ý đồ với con gái bảo bối của mình.
Anh rất muốn xem thử đám người này có thể có mấy cái mạng?
Vân Dũng đang cực kỳ khâm phục sự thông minh tài trí của mình, đương nhiên không chú ý đến những chuyện này.
Cậu ta lập tức nở nụ cười đắc ý và kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì đúng rồi, dân đen nên có sự giác ngộ của dân đen, từ đầu đã thế thì tốt biết mấy chứ?”
Một vở kịch hay sắp bắt đầu rồi, cậu ta rất mong chờ được xem cảnh tượng tuyệt vời là anh Lý bộc lộ oai phong, đánh Sở Phàm này răng rơi đầy đất, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ…
Con kiến sẽ mãi mãi là con kiến mà thôi. Trên mảnh đất Giang Lăng này, còn có thể lật trời được sao?
Không biết lượng sức!
Vân Dũng cười ha ha, sải bước lên xe nghênh ngang rời đi, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác chờ mong được báo thù…
Lại không biết hành động ngu xuẩn này của cậu ta đã đẩy mình, Lý Tử Duy, và cả nhà họ Lý, nhà họ Vân cùng rơi xuống vực sâu!
Sau khi Vân Dũng rời khỏi, Sở Phàm cũng gọi một cuộc điện thoại, bình tĩnh nói: “La Cường, lát nữa giúp anh mượn một vài anh em trong chiến khu của chú, đi dự một buổi tiệc”.
“Nghe nói gia thế của người nọ không tệ, quan hệ rất rộng”.
Anh nhếch môi nở nụ cười châm chọc, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo: “Nên phải cho anh ta một phần quà ‘long trọng’!”
La Cường ở đầu bên kia điện thoại cung kính, nồng nhiệt mà sục sôi đáp: “Một trăm tám mươi nghìn anh em của chiến khu Giang Lăng sẵn sàng chiến đấu…”
“Dao đã lạnh, máu đã nóng, tất cả đều đợi Long thủ sai phái!”
…
Trên đoạn đường hoàng kim tấc đất tấc vàng của Giang Lăng, quán trà Nhã Hiên trang hoàng cổ kính, cực kỳ sang trọng.
Còn có trà nghệ và trà phẩm cao cấp nhất trong thành phố, chỉ mở cửa với hội viên, một nơi xa xỉ mà người bình thường chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên.
Một ly trà hoa lài Long Châu bình thường cũng có giá 2888 tệ, càng khỏi nói tới phí hội viên mấy trăm nghìn một năm.
Trở thành hội viên phải có của cải ít nhất là một triệu, hơn nữa còn phải có địa vị xã hội nhất định, nếu không hoàn toàn không có tư cách làm thẻ. Động một tý đã tốn mấy chục nghìn tệ, ở trong mắt người bình thường chẳng khác nào đang phá nhà, nhưng những con cháu nhà giàu này lại làm không biết mệt, ai cũng đổ xô vào.
Vì quán trà này là tài sản riêng của cậu cả nhà họ Lý – Lý Tử Duy.
Cái bọn họ tiêu tiền để mua không chỉ là một ly trà, còn là quan hệ và tài nguyên của cậu chủ Lý. Tiêu tốn mấy trăm nghìn đã có thể trở thành người cùng giới với cậu chủ Lý, tuỳ tiện bàn một chuyện làm ăn cũng mấy chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu, trả tiền ra vẫn có lời!
Chính vì thế, mỗi năm Lý Tử Duy thu vào ít nhất năm mươi triệu tiền mặt từ quán trà nho nhỏ này, hơn nữa còn tích góp được vô số quan hệ và tài nguyên không thể nào cân đo đong đếm bằng tiền được.
Đây chỉ là một trong mười mấy ngành nghề anh ta đầu tư mà thôi.
Thông minh cơ trí, thủ đoạn tàn nhẫn, qua mấy năm tích luỹ, Lý Tử Duy dần trở thành nhân tài kiệt xuất trong lớp người trẻ tuổi ở Giang Lăng, có cái danh “cậu chủ đứng đầu Giang Lăng”.
Trẻ tuổi ngông cuồng, không ai sánh bằng.
Lúc này, trên lầu ba của quán trà Nhã Hiên, trong một căn phòng trà trang trí độc đáo cổ kính.
Lý Tử Duy đứng trước ban công nhìn phong cảnh dưới lầu, anh ta mặc vest đặt may thủ công của Italy, tay cầm ly trà Long Tĩnh Tây Hồ cao cấp, dáng người chín đầu tiêu chuẩn, vẻ ngoài vừa tuấn tú vừa tao nhã, cậu chủ có khí chất phóng khoáng và độc đáo điển hình.
Chỉ với vẻ ngoài thế này, tuỳ tiện kéo ra ngoài cũng có thể làm nam chính phim thần tượng, hơn nữa 100% sẽ nổi tiếng, thu hoạch được trái tim của một đám thiếu nữ mê trai.
Nhưng chỉ có người thật sự hiểu anh ta mới biết rốt cuộc dưới vẻ ngoài nho nhã này của anh ta che giấu một trái tim tàn nhẫn vô tình đến mức nào.
“Cậu Lý”.
Lúc này, một người đàn ông dáng người cao lớn, mắt hổ mũi to đi đến, hai tay hắn có vết chai rất dầy, bước đi hiên ngang, vừa nhìn đã biết là người học võ bản lĩnh bất phàm.
Vệ sĩ số một của Lý Tử Duy, Hắc Hùng.
“A Hùng, ngồi tự nhiên đi”, Lý Tử Duy lên tiếng, đầu không hề ngẩng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc Lincoln đang chậm rãi chạy đến dưới lầu.
Hắc Hùng gật đầu, khinh thường nói: “Cậu Lý, một chiếc xe hai mươi triệu mà thôi, nếu cậu thích thì kêu đàn em mua một chiếc là được”.
Dù siêu xe hai mươi triệu trong mắt người bình thường đã đủ hút mắt rồi, nhưng trong mắt cậu chủ nhà giàu như Lý Tử Duy, nó cũng chỉ là món đồ chơi to hơn một chút mà thôi.
Dù là Hắc Hùng cũng có thể mua được một cách dễ dàng.
Lý Tử Duy lắc đầu, híp mắt nặng nề nói: “A Hùng, anh nhìn vấn đề quá nông cạn rồi, anh nhìn kỹ xem chiếc xe này có gì khác biệt?”
Hắc Hùng nhíu mày cẩn thận nhìn lại, sắc mặt trở nên nặng nề: “Biển quân đội?”
“Thú vị đây”.
Hắn đăm chiêu suy nghĩ, nhưng giọng điệu vẫn cực kỳ kiêu ngạo: “Nhưng cậu Lý, mối quan hệ của nhà họ Lý chúng ta trải rộng khắp Giang Lăng, một sư trưởng có thực quyền trong chiến khu còn là khách quý của ông Lý, chỉ một chiếc Lincoln có biển số quân đội cũng chỉ cỡ cấp tá mà thôi, không có gì ghê gớm cả”.
“Không đơn giản thế đâu, A Hùng, anh nhìn thấy hình vẽ đầu rồng trên cửa xe không?”
Lý Tử Duy lại lắc đầu, anh ta chỉ vào một hình vẽ đầu rồng phức tạp trên cửa xe Lincoln, không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra được.
“Xe quân đội tôi gặp nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xe có hình vẽ đầu rồng!”, trong mắt Lý Tử Duy đầy sự kiêng dè: “Tôi nghe bố nói hình vẽ đầu rồng là ký hiệu tinh thần của Đông Hoa, tượng trưng cho vinh quang của Đông Hoa, không phải quan to nhất phẩm, quan lớn ở biên giới thì không được sử dụng, đó là tội diệt môn”.
“Dù là thị trưởng của Giang Lăng, người đứng đầu chiến khu Giang Lăng cũng không có tư cách ngồi”.
“Tương truyền mười năm trước, lúc đại tướng quân số một dưới trướng Vương gia Sở tuần tra Giang Lăng cũng đã ngồi chiếc xe có in hình vẽ đầu rồng thế này!”
Hắc Hùng lập tức hít một hơi khí lạnh, đáy lòng run rẩy…
Đại tướng quân dưới trướng Vương gia Sở là nhân vật thông thiên, thân phận hiển hách đến mức nào chứ!
Vương giả Sở địa vị cao quý, trong tay nắm quyền quân đội, chiến tướng số một dưới trướng ông ta chỉ binh quyền thôi đã hơn tám trăm nghìn, có thể so với bốn cái chiến khu Giang Lăng!
Bây giờ vậy mà có một nhân vật lớn cùng cấp bậc, thậm chí có khi là hơn thế đang ở ngay dưới lầu quán trà của bọn họ, việc này…”
“Sao lại có một nhân vật kinh khủng như thế đến thành phố Giang Lăng chứ…”, Hắc Hùng hít một hơi khí lạnh, cảm thấy nghĩ mà sợ: “Đừng nói là nhằm vào nhà họ Lý chúng ta nhé, mấy năm nay thủ đoạn kiếm tiền của chúng ta cũng không vẻ vang gì”.
Lý Tử Duy cười tự giễu, phất tay: “A Hùng, anh nghĩ nhiều quá rồi, mặc dù chút tài sản của nhà họ Lý chúng ta đứng đầu Giang Lăng, nhưng nhìn khắp cả nước thật sự chẳng là gì cả”.
“Nhân vật lớn trong xe kia chỉ cần vung nhẹ tay một cái, cả Giang Lăng đều phải long trời lở đất. Nhà họ Lý hoàn toàn không lọt vào mắt người đó được!”
Lý Tử Duy chợt cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, lần đầu tiên cảm thấy “cậu chủ đứng đầu Giang Lăng” như mình nhỏ bé đến thế, bất lực đến thế.
Anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ và chua xót cảm thán một tiếng: núi cao còn có núi cao hơn.
“A Hùng, sau khi Sở Phàm kia tới đây thì xử lý sạch sẽ một chút, tuyệt đối đừng làm ảnh hưởng đến nhân vật lớn kia, hiểu không?”
“Vâng”, Hắc Hùng gật đầu.
Lý Tử Duy cực kỳ sợ hãi chiếc siêu xe kia, trong lòng anh ta khó mà bình tĩnh được, sợ hành động hôm nay chọc giận phải nhân vật lớn, khiến người đó vung tay một cái làm cho nhà họ Lý gặp phải tai hoạ ngập đầu!
Mong là nhân vật lớn kia chỉ đi ngang qua thôi…
Lý Tử Duy thở nhẹ một hơi, anh ta đi lại bên bàn trà, thành thạo pha một ấm trà, cố làm cho tâm trạng của mình ổn định lại.
Mà nửa phút sau khi Lý Tử Duy và Hắc Hùng rời khỏi ban công, chiếc Lincoln có hình vẽ đầu rồng kia dừng lại dưới lầu, cửa xe được mở ra.
Sở Phàm thân hình cao thẳng sải bước ra ngoài, đôi mắt hổ quét nhìn một vòng xung quanh bằng nửa con mắt, như vua chúa nhìn xuống thiên hạ vậy!
Nếu Lý Tử Duy rời khỏi muộn hơn nửa phút, nhìn thấy cảnh như vậy, e rằng chỉ nhìn thoáng qua đã sợ tới mức hồn phi phách tán, sẽ lập tức bước xuống lầu dập đầu xin lỗi, làm gì dám bất kính với Sở Phàm, làm gì dám có suy nghĩ xấu xa với Vân Mộc Thanh nữa chứ.
Tiếc rằng đời người đổi thay, thường chỉ ở nửa phút ngắn ngủi này thôi…
Chắc chắn anh ta không ngờ rằng người ngồi trong chiếc xe khiến mình phải kiêng dè kia chính là Sở Phàm mà anh ta muốn đánh đập sỉ nhục!
Đây là sự xui xẻo của Lý Tử Duy, cũng là vì anh ta muốn làm chuyện xấu nên mới gặp quả báo.
“La Cường, người của chú đến đông đủ chưa?”, Sở Phàm hỏi.
“Theo lời dặn của anh, ba nghìn tinh nhuệ đều đã có mặt rồi ạ”, ánh mắt La Cường vừa nồng nhiệt vừa cung kính: “Tất cả đều nghe theo lệnh của Long thủ!”
“Rất tốt!”, Sở Phàm gật đầu, sau đó, anh sải bước vang dội, miệng còn đang mỉm cười.
Kịch hay bắt đầu!