Chương 42: Rượu này có giá ba triệu!
Vân Gia Hùng cực kỳ kích động ôm lấy bả vai Vân Gia Mạnh lắc thật mạnh: “Anh hai, anh lấy đâu ra Tây Phong Liệt này vậy? Có còn không!”
Thân thể yếu ớt của Vân Gia Mạnh sao có thể chịu được ông ấy giày vò như thế, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, xương cốt như sắp rơi rụng hết.
“Chú ba, chú bình tĩnh, bình tĩnh lại đi, chú nói rượu Tiểu Phàm tặng anh là Tây Phong Liệt gì? Đó là rượu gì thế, sao trước giờ anh chưa từng nghe nói tới vậy”.
Vân Gia Mạnh nhíu mày, trong đôi mắt sáng suốt trải qua việc đời dưới mắt kính gọng vàng liên tục nhớ lại những thứ có liên quan đến rượu.
Phải biết rằng ông ấy là người chuyên phẩm rượu, rượu đắt tiền trong nhà không dưới trăm loại, từng uống hơn nghìn loại rượu. Trước kia khi chưa xảy ra tai nạn giao thông, thậm chí ông ấy còn có hai xưởng rượu tư nhân, thường xuyên làm khách quý tham gia các đại hội giám định rượu trong ngoài nước.
Nhưng trước giờ ông ấy chưa từng nghe nói tới Tây Phong Liệt này.
Lý Thu Linh ở một bên nghe vậy thì khinh thường châm chọc một câu: “Cái loại nghèo rớt mồng tơi như thế có thể tặng thứ tốt lành gì, Tây Phong Liệt gì đó theo tôi thấy chắc chỉ là thứ rác rưởi mà thôi”.
“Chị hai nói năng cẩn thận một chút!”
Vân Gia Hùng đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, ông ấy nhìn chằm chằm vào Lý Thu Linh, trên người dâng lên sát khí dày đặc:
“Nếu chị nói những lời này trong quân đội, tôi hoàn toàn có thể bắt chị vì tội ‘khinh nhờn quân uy’, chém trước báo sau, một dao chém chết”.
Lý Thu Linh lập tức sợ tới mức tái mặt, lắp bắp không nói thành lời.
“Rượu này là báu vật vô giá, là vinh quang của quân nhân!”
Nét mặt Vân Gia Hùng cực kỳ sùng kính cuồng nhiệt: “Rượu này tên là Tây Phong Liệt, là rượu ra trận của thiếu tướng truyền kỳ - Quân thần của Long Hồn ở Tây Dã kia tự mình sáng tạo ra, ba trăm nghìn binh sĩ của Tây Dã đều uống rượu này bảo vệ quốc gia, ra trận giết địch, trăm trận trăm thắng!”
“Vì thế Tây Phong Liệt này còn có tên là ‘rượu Quân Thần’!”
Trong lòng Vân Gia Hùng cực kỳ kích động và hoài niệm!
“Tây Phong Liệt, sương mờ giăng, đường anh hùng đằng đẵng, trải rộng máu nam nhi”.
Hai năm trước ông ấy may mắn đến Tây Dã chấp hành nhiệm vụ mới được uống “Tây Phong Liệt” này một lần, đến nay vẫn khó quên được sát khí bá đạo tung hoành, cảm giác ngọt dịu dâng trào và cả sự sảng khoái vui vẻ, khí phách háo hùng cả thiên hạ mặc ta rong ruổi kia nữa!
Vì vậy hôm nay lại được uống Tây Phong Liệt, ông ấy mới trở nên thất lễ như thế.
Lý Thu Linh ngạc nhiên nhìn Vân Gia Hùng vẻ mặt khoa trương, khi khóc khi cười, hơi bất mãn hừ khẽ một tiếng:
“Quân với chả thần cái gì, không phải chỉ là rượu của một tên lính làm thôi sao, chú ba, chú cũng là quân nhân, còn đường đường là trung tá nữa kìa”.
“Cần gì phải đề cao người khác, hạ thấp oai phong của mình chứ”.
Vân Gia Hùng lắc đầu, ông ấy mang vẻ mặt cung kính, không có chút bất mãn, nặng nề nói:
“Trước mặt Quân thần truyền kỳ của Tây Dã kia, ngay cả tư cách quỳ xuống xách dép cho cậu ta mà tôi cũng không có ấy chứ”.
Lời này khiến Lý Thu Linh khiếp sợ há to miệng.
Vân Gia Mạnh luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi chấn động…
Ông ấy biết em trai của mình kiêu ngạo đến mức nào, tương lai rộng mở ra sao, trung tá chưa đến bốn mươi tuổi, ngôi sao mới rực rỡ có hy vọng tiến vào cấp tướng.
Không ngờ lại cung kính với vị thiếu tướng của Tây Dã kia như thế!
Bọn họ nào có biết…
Quân thần của Long Hồn, là nhân tài kiệt xuất!
Dùng năng lực của bản thân trấn thủ biên cương Tây Dã suốt mười năm, lập ra quân công bất phàm.
Vinh quang của anh đã soi sáng trăm vạn binh sĩ của Đông Hoa từ lâu.
Quan trọng nhất là anh rất trẻ tuổi, cũng cùng nghĩa là có khả năng vô hạn…
Thậm chí có không ít người đều đoán rằng vị thiếu tướng Tây Dã truyền kỳ này có khả năng rất lớn là sẽ tiếp nhận quyền khống chế binh mã trong thiên hạ từ tay Vương gia Sở đứng đầu Đông Hoa kia, trở thành một thần bảo vệ khác của nước Đông Hoa.
“Nếu… Nếu nói vậy chẳng phải rượu này rất đắt tiền sao?”, Lý Thu Linh thầm thấy không ổn, hình như bà ta đã làm ra một chuyện vô cùng sai lầm rồi.
“Tiền? Tây Phong Liệt là tín ngưỡng của binh sĩ Tây Dã, là vinh quang của quân nhân, sau có thể cân đo bằng tiền được?!”, Vân Gia Hùng tỏ vẻ bất mãn, hừ lạnh một tiếng: “Rượu này có nhiều tiền hơn nữa chị cũng không mua được”.
Lý Thu Linh càng hoảng hốt hơn, bà ta lắp bắp: “Vậy... Vậy dù gì nó cũng phải có một cái giá chứ, mau nào, chú ba, chú khiến tôi sốt ruột chết đi được…”
Vân Gia Hùng hơi mất kiên nhẫn duỗi ba ngón tay ra: “Ít nhất là con số này!”
“Ba trăm? Ba nghìn?”, Lý Thu Linh ngạc nhiên che miệng lại: “Đừng nói là ba mươi nghìn một bình nhé!”
Ba mươi nghìn có thể mua được hai thùng Mao Đài Phi Thiên đấy.
“Ba triệu!”
Vân Gia Hùng nói ra một con số khiến người ta ngạc nhiên, nặng nề nói tiếp: “Nếu để thêm mấy năm nữa, đợi sau khi Quân thần của Tây Dã kia tạo ra chiến công hiển hách, nói không chừng giá cả còn có thể tăng lên mười triệu!”
“Ôi mẹ ơi…”
Lý Thu Linh sợ đến choáng váng, bà ta la lên một tiếng, vội vàng buông bát đũa trong tay chạy như bay xuống lầu, lục lọi thùng rác dưới lầu.
Bây giờ bà ta sắp hối hận muốn xanh cả ruột rồi, rượu ba triệu một bình đấy, là vàng thật bạc thật đấy, thế mà lại bị bà ta ném như rác rưởi, lúc này bà ta chỉ hận không thể tát cho mình hai bạt tai.
Nhưng trên thế giới này làm gì có thuốc hối hận, hai bình rượu kia đã vỡ nát từ lâu, chẳng còn lại một giọt nào.
Tim Lý Thu Linh như muốn vỡ vụn, ngơ ngác đứng một lúc lâu trước thùng rác, sau đó lầm bầm…
Đây là rượu một bình ba triệu đấy, tương lai thậm chí còn có thể tăng lên mười triệu, cứ thế mất rồi, mất rồi…
“Chị hai, chị, chị đây là, hầy, đúng là phung phí của trời mà!”, Vân Gia Hùng thật sự hết biết nói gì.
“Sao… Sao tôi biết rượu kia đắt như thế được …”, Lý Thu Linh đã sắp khóc rồi, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều tại Sở Phàm kia, vì sao không sớm nói cho tôi biết rượu kia đáng giá vậy chứ?”
“Thằng khốn kiếp này, hại hôn sự của con tôi và nhà họ Lý thất bại, lại mất thêm mấy triệu bạc, tôi… tôi sống không nổi nữa rồi…”
Đối với loại người tham tiền như bà ta, vàng thật bạc thật đến tay lại mất thật sự như đào tim móc phổi bà ta ra, còn khiến bà ta khó chịu hơn bị giết chết nữa.
“Được rồi, đây là vì chị lòng dạ bất chính, không thể trách ai được”, Vân Gia Hùng cũng cực kỳ tiếc nuối, mất kiên nhẫn phất tay.
Sau đó, mắt ông ấy sáng lên, nặng nề nói với Vân Gia Mạnh.
“Anh Hai, Tây Phong Liệt này là bảo bối của Tây Dã, đặc biệt cho tướng sĩ ra trận uống. Chỉ có đại tướng tâm phúc dưới trướng Quân thần của Long Hồn mới có tư cách lấy ra mấy bình!”
“Mà Sở Phàm này còn tặng tới hai bình, e rằng không phải người bình thường đâu”.
“Dù không vào tướng lĩnh cấp cao của Tây Dã cũng là người có quan hệ mật thiết với Quân thần của Long Hồn!”
Những lời này khiến Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh đều chấn động.
“Không thể, không thể nào đâu, tôi cảm thấy Tiểu Phàm chỉ may mắn có được rượu này mà thôi…”
Vân Gia Mạnh lắc đầu cười khổ, phất tay nói.
Tướng lĩnh cấp cao của Tây Dã, tâm phúc của Quân thần Long Hồn là nhân vật lớn có cấp bậc thế này, tài hoa phong nhã ra sao? Nếu bọn họ đến đây, đoán chừng cả Giang Bắc đều đã xôn xao rồi.
Sao con gái của mình có thể may mắn như vậy được.
Ông ấy hoàn toàn không dám tưởng tượng, cũng không có cách nào tưởng tượng được Sở Phàm lại thật sự là Quân thần của Long Hồn cao không với tới trong miệng bọn họ!
“Đúng thế, sao một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Sở Phàm có thể là nhân vật lớn đến vậy được, chắc chắn đi đâu gặp may mới có được hai bình rượu này thôi!”
Lý Thu Linh cũng khinh thường hừ lạnh theo, thằng nhóc nghèo, đồ sao chổi kia mà là tướng lĩnh Tây Dã, tâm phúc của Quân thần Long Hồn cái gì? Thật buồn cười, ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không có ấy chứ.
Bà ta hừ khẽ một tiếng: “Nếu cậu ta thật sự lợi hại đến thế thì Lý Phong kia còn dám kiêu ngạo đưa sính lễ cho người phụ nữ của cậu ta ngay trước mặt cậu ta à? Nói không chừng đã phải sợ chết khiếp, Lý Tử Duy cũng đã sớm sợ tới mức tè ra quần, đến nhà chúng ta dập đầu xin lỗi rồi!”
Lý Thu Linh chống nạnh hai tay, vênh váo ta đây chỉ trỏ: “Cậu ta có bản lĩnh này không, cậu ta có năng lực này không? Tên nghèo rớt mồng tơi đó, có tám đời cũng không thể trở thành nhân tài được!”
Brừm brừm brừm…
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes MPV đỗ lại dưới lầu, sau đó Lý Tử Duy mặc âu phục mang giày da nét mặt nặng nề bước xuống xe.
Sau đó, mấy vệ sĩ của nhà họ Lý mở cửa xe, khiêng Lý Phong bó thạch cao nằm trên cáng ra…
“Xong rồi, xong rồi…”
Lý Thu Linh sợ đến suýt bay mất hồn vía, như sắp khóc ra thành tiếng: “Cậu cả nhà họ Lý tự mình đến nhà rồi, chắc chắn là ra mặt vì Lý Phong, đến tìm chúng ta để trả đũa…”