Chương 259: Người bình thường mà thôi
Chỉ mới một chiêu mà Vân Đạo đã thua thảm hại ngay lập tức!
Giây trước còn là thiếu tướng quân tự cho mình siêu phàm, không ai bì nổi, lúc này đây lại không khác gì chó chết chủ, thảm hại ngã phịch xuống đất, chẳng còn sức phản kháng.
“Soạt soạt…”
Mấy trăm khách khứa có mặt tại đây không hẹn mà cùng lần lượt đứng dậy, trên nhưng gương mặt khác nhau lại thể hiện cùng một sự chấn động và hoảng sợ, tiếng hít thở sâu cũng lần lượt vang lên.
Vân Thường Thanh và đám con cháu kiêu căng ngạo mạn nhà họ Vân cũng đồng loạt trợn tròn mắt, sắc mặt ngơ ngác, vô cùng đặc sắc.
Trên mặt Vân Đạo tràn ngập vẻ kinh ngạc và không cam tâm, kiếm pháp Du Long của hắn ta có được chân truyền của Cửu Thiên Tế, cho dù gặp phải một cao thủ cấp Tông sư cũng có lòng tin thắng một trận!
Nhưng lúc này, hắn ta lại thua, thua thảm hại, không có cách gì đánh trả!
Tên này, sao lại mạnh đến vậy…
Vân Đạo nhăn mặt, hắn đưa tay lên làm ám hiệu, ra lệnh cho đàn em có mặt trong bữa tiệc lập tức ra tay, bắn chết Sở Phàm trong lúc hỗn loạn.
Mất mặt trước đám đông, nhất định phải lấy lại thể diện.
“Trình độ kiếm pháp như thế này mà cũng dám gọi là ‘Du Long’? Con trùng khuyết tật thì hay hơn đó”.
Lúc này Sở Phàm bước một bước về phía trước, nhìn Vân Đạo từ trên cao, cười nhạt châm chọc.
Tay phải anh hơi nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa ép sát nhau, làm động tác chỉ tay kiếm, sau đó nhẹ nhàng hất nhẹ một cái.
Chỉ hất nhẹ một cái, không có gì đặc biệt.
Nhưng lại làm con ngươi Vân Đạo đột nhiên co lại, có cảm giác bị chèn ép chưa từng có.
Đùng đoàng.
Giây tiếp theo, nhà thờ họ Vân được xây dựng tốn kém mấy trăm triệu tệ và truyền nối hơn hai trăm năm nay, sập đổ trong chớp mắt, như bị một nhát kiếm khổng lồ chém thành hai khối, không gì kinh khủng hơn.
Trong phút chốc, tất cả mọi người ở đó đều trầm trồ, tưởng chừng trời sập.
Sở Phàm điềm đạm thốt ra một câu: “Một kiếm này của tôi thế nào?”
“Ơ, ơ…”, Vân Đạo nhất thời chỉ biết mở to mắt, máu trong người như đông lại, tay chân lạnh buốt, cả người rơi vào trạng thái hoảng sợ sởn gai ốc.
Sức mạnh của một nhát kiếm từ ngón tay này e rằng cũng chỉ có thể đọ được với Cửu Thiên Tế.
Rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào…
Đám sĩ binh dưới trướng Vân Đạo cũng đồng loạt nuốt nước bọt, toát mồ hôi lạnh, tay cầm súng cũng run lẩy bẩy.
Họ chỉ cảm thấy không gì may mắn hơn, may mắn vì lúc nãy đã không nghe chỉ thị của Vân Đạo mà bắn Sở Phàm, nếu không bọn họ cũng không khó mà biết được mình đã chết như thế nào, làm sao mà súng đạn tầm thường có thể làm tổn thương sự tồn tại đẳng cấp này?
Vân Thường Thanh suýt hộc máu khi thấy nhà thờ họ của nhà họ Vân sụp đổ, con cháu nhà họ Vân cũng trở nên tuyệt vọng, không khác gì trời sập!
Với một gia tộc lớn có tục kế thừa hơn hai trăm năm mà nói, sự quan trọng của nhà thờ họ không nói cũng hiểu, Sở Phàm phá huỷ nhà thờ họ thì cũng không khác gì lật mồ mả nhà bọn họ lên.
“Thằng ranh mày, mày dám phá huỷ nhà thờ họ của nhà họ Vân ư? Nhà họ Vân tao và mày không đội trời chung, tao sẽ vặn đầu mày xuống đền tội cho liệt tổ liệt tông nhà tao”.
Vân Thường Thanh như một con sư tử đang nổi giận, gào lên với Sở Phàm.
Dưới lửa giận ngút trời, hình như cụ ta đã quên mất sức mạnh của Sở Phàm khủng khiếp tới đâu, hoặc có lẽ cụ ta không quên nhưng vẫn cho rằng anh chỉ là thằng bạo lực không thể tạo nên sóng gió gì.
Sở Phàm bình tĩnh nhìn lướt qua toàn bộ người nhà họ Vân: “Nhà họ Vân các người sắp sụp đổ rồi, để lại một đống bia mộ này có ích lợi gì?”
“Đừng vội, rất nhanh thôi các người sẽ được xuống địa ngục rồi, đích thân gặp tổ tông nhà họ Vân các người mà xin lỗi”.
Vân Thường Thanh tức đến nỗi cả người run bần bật, thằng nhóc này quá kiêu căng, quá ngạo mạn…
“Mày đừng quên, tao là tướng quân của Đông Hoa, tao có ba trăm nghìn binh lính tinh nhuệ, trong tay có quyền sinh sát!”, Vân Đạo nghiến răng nghiến lợi nói, mang theo lửa giận hừng hừng và nổi nhục nhã ê chề: “Mày sẽ phải trả giá gấp trăm ngàn lần vì sự ngu xuẩn hôm nay của mày”.
Đến nay, sớm đã không còn là thời đại của võ giả lộng hành nữa, cho dù có là những Tông sư võ đạo kiêu ngạo hơn người đi chăng nữa cũng phải cúi đầu, tìm đến những gia tộc giàu có để tìm kiếm sự bảo vệ.
Thực lực cá nhân có mạnh tới đâu đi nữa, tu vi có cao đến mức nào, cũng đâu thể đối kháng với mấy trăm nghìn quân lính? Đâu thể đối đầu với vũ khí tối tân có thể huỷ diệt cả một thành phố?
“Đó là trước kia”, Sở Phàm chỉ nhìn lướt qua Vân Đạo một cách khó đoán: “Bây giờ, ông không phải nữa”.
Lời vừa dứt, anh nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vân Thường Thanh, quay người rời đi, không quay đầu lại.
“Nhớ kĩ lời của tôi, trong vòng nửa tiếng, nhà họ Vân ắt sẽ sụp đổ, nhân cơ hội này, mau chóng chuẩn bị dọn dẹp chạy trốn đi…”
Vân Đạo vô cớ thầm thấy thấp thỏm, lần này không còn ai dám cản đường Sở Phàm, lần lượt dạt thành một con đường cho hai bóng dáng không sợ trời đất ấy rời đi, càng lúc càng xa.
Ở hiện trường chỉ còn lại nhà thờ họ Vân bị chém thành hai khối thảm thương, bầu không khí càng lúc càng bí bách ngột ngạt.
Tuy rằng khách khứa muốn rời khỏi chốn thị phi sớm hơn một chút nhưng bốn bề đều có sĩ binh với súng đạn đầy đủ của Vân Đạo chặn đường, bọn họ nào dám hó hé, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế của mình, phút chốc chỉ còn lại sự im lặng và trầm lắng.
Một bữa tiệc đang vui bỗng dưng lại không khác gì tang lễ, ngột ngạt đến mức người ta không thể thở nổi.
Rất lâu sau đó.
“Ông nội, tên Sở Phàm đó và con ả đê tiện Vân Mộc Thanh quá tự tin, quá kiêu căng rồi!”, Vân Hinh Nhi hít một hơi thật sâu, buông lời trách móc.
“Bọn chúng dám giở những trò bỉ ổi này, làm nổ tung nhà thờ họ của nhà họ Vân, như đang tát vào mặt ông, tát vào mặt nhà họ Vân chúng ta, thù này chúng ta nhất định phải trả”.
“Không sai, vừa nãy cháu còn bị anh ta dọa chết khiếp, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là Vân Mộc Thanh đê hèn kết hợp trong ngoài với Sở Phàm trước, chôn thuốc nổ trước dưới từ nhà tổ, cố ý làm chúng ta mất mặt”.
Sắc mặt Vân Gia Khôi cũng u ám, không phục nói: “Hất tay nhẹ một cái mà có thể chém làm đôi một toà nhà? Cũng không phải đang quay phim, hù dọa ai vậy chứ!”
“Còn dám nói nhà họ Vân sẽ sụp đổ trong vòng nửa tiếng? Ha ha đúng là trò cười, thật nực cười!”
Con cháu nhà họ Vân đứng xung quanh cũng cho rằng như vậy, trong chốc lát, sự sợ hãi dành cho Sở Phàm cũng biến mất một nửa, lần lượt chỉ trỏ mắng chửi, yêu cầu Vân Thường Thanh nghiêm phạt trừng trị hung thủ, bảo vệ sĩ diện nhà họ Vân.
“Câm mồm!”
Vân Thường Thanh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt bình thường, không biết vui hay buồn.
Nhưng khi nghe những lời này, cụ ta bỗng gào một tiếng, nét mặt đầy thất vọng: “Lũ chúng mày, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày, làm sao biết cường giả trong võ đạo đáng sợ cỡ nào?”
Đám Vân Hinh Nhi im bặt, không dám phát ra âm thanh gì, nhưng trong lòng thì không đồng tình, với bọn họ mà nói, võ đạo gì đó chẳng qua chỉ là những tông sư thái cực, thầy dạy võ nào đó giả thần giả quỷ lừa gạt người khác mà thôi.
Vân Đạo cũng cười khẩy, trào phúng một câu: “Ngây thơ”.
Nhưng sau đó, vẻ mặt hắn ta toát lên nét kiêu ngạo, đanh giọng nói: “Bố, tuy rằng tầm nhìn bọn họ hạn hẹp, nhưng nói cũng có đạo lý, cho dù Sở Phàm có mạnh đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một tên tầm thường, cậu ta sẽ phải trả giá vì chuyện hôm nay”.
“Con vừa phái người đi điều tra rồi, tên này chỉ là một tên lính đã giải ngũ, vừa không có quyền thế vừa không có người chống lưng, cho dù tu vi võ đạo của cậu ta có mạnh thật thì vẫn có Cửu Thiên Tế chủ trì, cậu ta sẽ không tạo nên sóng gió gì được đâu!”
“Đêm nay, con sẽ điều binh đến, tập hợp thêm mấy vị cao thủ tông sư của Võ Minh, tiêu diệt cả nhà thằng khốn nạn đó, bắt cậu ta trả giá!”
Trong lời nói của Vân Đạo ngập tràn sát khí hung tàn, khiến người khác ớn lạnh sởn da gà, hiển nhiên, sự sỉ nhục mà Sở Phàm đã tạo ra hôm nay đã chạm tới vảy ngược của hắn ta!