Chương 304: Long bào tím
Vào lúc Sở Phàm và Vân Mộc Thanh cùng ngắm cảnh đêm, một chiếc xe thương vụ đội gió tuyết chông gai chậm rãi đi đến khu mộ ở ngoại ô phía Tây.
Ông Bảo với mái tóc bạc phơ nhưng thân thể vẫn thẳng tắp dẫn đầu bước xuống xe, giơ cái ô màu đen lên.
Sở Trí Hậu bước ra, đôi mắt trải qua tang thương, sâu thẳm như sao trời quét nhìn xung quanh, không cần có ánh đèn chiếu sáng, ngựa quen đường cũ đi tới trước mộ của Diệp Khương Như.
Mãi đến khi nhìn thấy trước mộ sạch sẽ không chút cỏ dại, còn để trái cây và mấy bó hoa tươi.
“Có người đến đây”.
Khí thế trên người Ông Bảo thay đổi, chỗ cổ tay áo xuất hiện một thanh kiếm dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng quét nhìn một vòng xung quanh, cho dù trong đêm khuya vẫn loé lên ánh sáng sắc nhọn.
Vương gia Sở dưới một người trên vạn người, gánh vác giang sơn xã tắc của hàng tỉ con dân của Đông Hoa, đồng thời cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong lòng rất nhiều nước địch.
Là vệ sĩ của nhà họ Sở, hai mươi năm nay, Ông Bảo không dám lơ là một chút nào.
Hai mươi năm qua, dựa vào năng lực nhìn thấu nhạy bén của ông ta mới có thể giúp Vương gia Sở nhiều lần biến nguy thành an, sống sót khỏi tình cảnh nguy hiểm.
“Chú Ông, không cần căng thẳng”.
Sở Trí Hậu bình tĩnh xua tay: “Là thằng bé đến”.
Trái cây, đào tươi, cherry, lê trước mộ đều là những thứ Diệp Khương Như thích ăn nhất khi còn sống.
Mà người hiểu biết Diệp Khương Như như thế, ngoài ông ta ra cũng chỉ có thằng con ngỗ nghịch kia mà thôi.
Ông Bảo sửng sốt hai giây, sau đó vui vẻ nói: “Vương gia, chẳng lẽ là Đại Thế tử?”
“Cậu ấy về Yên Kinh rồi sao? Chuyện này, chuyện này thật tốt quá”.
Ông ta ở bên Sở Trí Hậu mấy chục năm, đã sớm tâm ý tương thông, chẳng mấy chốc đã đoán ra được.
Tuy từ sau khi bà Diệp qua đời, hai bố con này đã trở mặt thành thù, gặp nhau cũng như kẻ thù vậy…
Nhưng Ông Bảo tin mười mấy năm trôi qua, bọn họ đều sẽ lý trí hơn một chút, dần hoà thuận lại, dù sao cũng là máu mủ tình thâm.
Đại thế tử trở về Yên Kinh chính là một tin tức vô cùng tốt.
Sắc mặt Sở Trí Hậu vẫn rất bình tĩnh, không chút gợn sóng, giống như chỉ là một người lạ đến mà thôi.
Ông ta ngồi xổm xuống, cẩn thận lau bia mộ, lau ảnh chụp người phụ nữ mình yêu, nét mặt dịu dàng…
“Khương Như, tôi đến rồi”.
Chỉ nói một câu rồi im lặng.
Nhiều lời không thể nói, chỉ có nước mắt rơi…
Mười bảy năm qua, mỗi ngày mỗi khắc ông ta đều sống trong đau khổ và rối rắm, mỗi khi nhớ đến người phụ nữ mà mình phụ lòng này, ông ta luôn không nhịn được đỏ mắt.
“Tiếc nuối lớn nhất của Sở Trí Hậu tôi trong cuộc đời này chính là không cho bà một danh phận thật sự. Không làm tròn trách nhiệm của người làm chồng, làm bố, bà có trách tôi không?”
Người phụ nữ trên ảnh cười dịu dàng như gió xuân thổi vào mặt, tựa như đang nhẹ nhàng lắc đầu, thể hiện sự rộng lượng và thấu hiểu của mình vậy.
“Thế gian nào có cách vẹn cả đôi đường, không phụ giang sơn không phụ người…”
“Kiếp này là tôi nợ bà, kiếp sau phải trả lại thế nào, tôi nghe theo bà”.
Sở Trí Hậu đứng thẳng người trong gió tuyết, dáng người ông ta vẫn cao to như thế, nhưng vẫn rất cô đơn…
Từ khi ông ta khoác long bào tím lên người, từ khi ông ta tiếp nhận sự phó thác của Tiên hoàng, bước lên bục thành tướng soái, trở thành tín ngưỡng của hàng tỉ con dân Đông Hoa, ông ta đã không còn là mình nữa rồi.
Cuộc đời này, trái tim này, đều thuộc về Đông Hoa, thuộc về hàng tỉ con dân đồng chí.
Hỏi sao mà không cô đơn cho được đây.
“Brừm…”
Đúng lúc này, tiếng gầm rú của ô tô đột nhiên vang lên, chừng bảy tám chiếc xe việt dã ngang ngược dừng lại ở khu mộ ngoại ô phía Tây, ánh đèn chớp loé chói mắt.
Bốn năm mươi người hùng hổ xuống xe, trên tay có hình xăm đầu sói, xách dao pha, gậy thép,… Có mấy người còn cầm súng săn, trông ai cũng ngông cuồng kiêu ngạo.
Một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi trông rất lưu manh, mặc vest mang giày da bước xuống xe đầu tiên, hống hách mắng: “Tên khốn, là ông giết con trai tôi, còn ngông cuồng kêu tôi đến nhặt xác đúng không? Ông đây đợi ông cả buổi, cuối cùng cũng chặn đường được rồi”.
Đây là bố của Hồ Kha, người đứng thứ hai của hội Thiên Lang.
Khi ông ta nhận được điện thoại Dương Tuấn Huy kêu mình nhặt xác đã lập tức chạy như bay đến khu mộ ngoại ô phía Tây, nhưng cái còn lại chỉ là thi thể lạnh như băng của Hồ Kha.
Hồ Tài Bắc giận tím mặt, kêu hết các anh em trong hội tới đây mai phục, nhìn thấy Sở Trí Hậu đến đây bái tế Diệp Khương Như, đương nhiên tưởng ông ta là hung thủ.
Trong mắt ông ta toàn là tơ máu, đỏ tươi mà điên cuồng, rõ ràng là bị nỗi đau mất con làm kích thích đến mức phát điên: “Hôm nay ông đây sẽ bắn đám chó các người thành cái rổ, sau đó đào mộ cái đồ đê tiện này lên, quất roi cho nát”.
Ánh mắt Ông Bảo trở nên lạnh lùng, ông ta tiến lên một bước chắn trước mặt Sở Trí Hậu, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ông nên rõ là mình đang nói chuyện với ai trước”.
“Ông đây mặc kệ các người là ai, cả Yên Kinh này còn có người hội Thiên Lang không thể trêu vào? Còn có người ông đây không thể trêu vào sao?”, Hồ Tài Bắc đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, vừa mắng vừa giơ súng trường lên, quát to:
“Các người giết con trai tôi, tôi muốn các người phải đền mạng!”
“Hội Thiên Lang oai phong thật nhỉ”.
Lúc này, Sở Trí Hậu bình tĩnh nói một câu, ông ta chậm rãi xoay người, chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt bình tĩnh góc cạnh rõ ràng, không giận tự uy nhìn thoáng qua đám người Hồ Tài Bắc.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến mấy người Hồ Tài Bắc thấy da đầu tê dại giống như có núi Thái Sơn đè lên đầu vậy.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngực của Sở Trí Hậu, những con rồng tím giương nanh múa vuốt rất sống động, có thể thấy rõ vuốt rồng, thân rồng trải rộng khắp cái áo dài, không giận tự uy.
“Đây là, long bào tím ư?”
Hồ Tài Bắc lập tức sợ đến mức tái mặt, tựa như vừa bị sét đánh vậy.
Theo luật của Đông Hoa, long bào là thứ chính thống của Hoàng tộc, nếu dám cả gan làm giả chính là tội diệt tộc.
Trong thiên hạ chỉ có hai người có tư cách mặc cái long bào này.
Rồng vàng năm vuốt của Hoa thái tử Đế Đô.
Và long bào tím của Sở Trí Hậu Yên Kinh - em trai kết nghĩa của Tiên hoàng, một người có thể sánh ngang với vua.
“Vương… Vương gia Sở?!”
Mấy người Hồ Tài Bắc lập tức quỳ rạp xuống đất, ai cũng vô cùng sợ hãi.
“Tiểu nhân không biết là Vương gia, nói chuyện ngông cuồng, là chúng tôi đáng chết…”
Đây chính là thần thánh một mình chèo chống Đông Hoa thái bình suốt hai mươi năm, trong tay có quyền khống chế binh mã trong thiên hạ, một tồn tại sóng vai với Hoàng quyền.
Nói là Thống soái đứng đầu Đông Hoa cũng không phải nói quá.
“Xảy ra chuyện gì, nói”, Sở Trí Hậu bình tĩnh hỏi.
Hồ Tài Bắc chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám giấu diếm một chút nào, vì thế bèn nói hết chuyện của Hồ Khả lúc ban ngày ra.
“Tiểu nhân, tiểu nhân không biết chủ của cái mộ này là bạn cũ của Vương gia, cho nên có chỗ mạo phạm, mong được tha lỗi…”
Sở Trí Hậu khép hờ mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Không biết à”.
“Vậy ông có biết chữ không?”
Hồ Tài Bắc mở to mắt nhìn thoáng qua bia mộ của Diệp Khương Như, đột nhiên sợ muốn vỡ mật, thần hồn điên đảo…
‘Thương tiếc vợ Khương Như đã mất, Sở Trí Hậu’
Không ngờ người bên trong là Vương phi của Vương gia Sở?
Bọn họ lại còn ngông cuồng nói muốn đào Vương phi của Vương gia Sở lên, xây mộ cho Lữ Bát gia, việc này…
“Chúng tôi đáng chết, chúng tôi đáng chết”.
Hồ Tài Bắc không nói nhiều, trực tiếp đánh mình một bạt tai, nước mắt nước mũi đầm đìa…
Chuyện đến nước này, người đứng thứ hai của hội Thiên Lang gì đó, thù giết con gì đó ông ta đều chẳng là gì nữa, giữ lại cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Sở Trí Hậu lạnh lùng bước tới, tựa như không có chuyện gì ngồi vào xe, chỉ lạnh nhạt nói: “Giết hết, không để lại một ai cả”.
“Còn nữa, điều tra xem rốt cuộc là ai trong nhà họ Lữ này cả gan dám mạo phạm Khương Như, làm phiền giấc ngủ của bà ấy”.
“Điều tra ra chủ mưu, dù là bối cảnh gì cũng phải tru di cửu tộc”.
Ông Bảo hơi cúi người tỏ vẻ đã hiểu.
“Tru… Tru di cửu tộc?”
Hồ Tài Bắc đã sớm sợ đến mức mất hồn mất vía, người bước ra từ mưa bom bão đạn như ông ta lại sợ đến mức nhũn cả hai chân, tè ra cả quần: “Xin… Xin ngài tha mạng cho tôi…”
Ông Bảo lạnh lùng tiến lên, trường kiếm trong tay phát sáng, tia sáng sắc bén liên tục loé lên.
Phập phập phập…
Đầu người như những quả dưa hấu lần lượt rơi xuống đất.