Chương 267: Vân Thường Thanh xin lỗi
“Con gái, đây là văn phòng của con, là tập đoàn Phàm Vân à, thật lớn, thật sang trọng…”
Lý Thu Linh ngồi xuống ghế sô pha bằng da nhập khẩu từ Ý, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, sờ hết thứ này đến thứ khác, tay chân bận rộn không ngừng, chỉ hận bố mẹ sinh ra không đủ mắt, đủ tay để dùng.
“Cái này, cái này tốn bao nhiêu tiền chứ, trời ơi, con gái tôi thật đúng là có bản lĩnh, có tiền đồ!”, Lý Thu Linh trần đầy hưng phấn, miệng cười đến tận mang tai.
Ở phòng bệnh cả một buổi sáng, bà ta đã quá ngột ngạt rồi, giờ cuối cùng cũng có thể cười thành tiếng, vui mừng phấn khởi.
Vân Mộc Thanh thấy rất xấu hổ và phiền muộn, dáng vẻ nhà quê lên phố của Lý Thu Linh thật sự phản cảm, cô liên tục nhắc bà ta đừng sờ mó lung tung….
Sở Phàm mỉm cười, lịch sự đưa qua một chén trà: “Bác gái, mời uống trà”.
“Ôi, cảm ơn, cảm ơn cậu, Tiểu Phàm khách sáo quá”.
Lý Thu Linh vội đứng dậy, hai tay nhận chén trá, vẻ mặt nịnh nọt.
Kể từ khi biết được Sở Phàm là người có năng lực siêu phàm, một câu nói có thể khiến nhà họ Vân phá sản thì bà ta nào dám khinh thường.
Lý Thu Linh lúng túng, vừa muốn lấy lòng vừa hoảng sợ bất an, run rẩy nói: “Chuyện là, Tiểu Phàm này, lúc trước bác đến tuổi tiền mãn kinh, tâm trạng thay đổi thất thường nên không tránh khỏi sai lầm, làm vài chuyện không đúng lắm”.
“Tại đây bác chính thức xin lỗi cháu, mong cháu đừng để tâm, đừng trách bác...”
“Sau này bác nhất đinh sẽ sửa chữa tính xấu, đối xử chân thành, tử tế với mọi người….”
Lý Thu Linh hết sức căng thẳng, hận không thể quỳ luôn xuống trước mặt Sở Phàm, dập đầu vài cái, mong được tha thứ.
Đây thật sự là một con rồng mang năng lực thông thiên, bà ta nào dám đắc tội, nhớ lúc trước chính mình kiêu căng phách lối, mắng Sở Phàm là ‘đồ ăn hại’, ‘đồ vô dụng’, bà ta chỉ muốn tát cho mình mấy cái.
“Bác gái nói gì vậy, hơn nữa, chúng ta sống chung rất tốt mà”, Sở Phàm khẽ mỉm cười, có lẽ Vân Thường Thanh bên kia đã đoán ra thân phận mình không hề tầm thường nên Lý Thu Linh mới e ngại mình như vậy.
Với tính cách của anh, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với loại phụ nữ như Lý Thu Linh.
Tất nhiên, anh cũng không hề tin tưởng vào câu nói ‘sẽ đối xử chân thành với người khác’ của bà ta.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu có thể thay tính đổi nết thì bà ta đâu còn là Lý Thu Linh nữa.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”, Lý Thu Linh thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Sở Phàm không để bụng, xóa sạch ân oán lúc trước, từ giờ trở đi bà ta sẽ nắm bắt mọi cơ hội để lấy lòng chàng rể giỏi giang này, không thể để anh chạy mất.
“Me, hôm nay mẹ, mẹ không bị sốt chứ?”, Vân Mộc Thanh sững sờ, đôi mắt xinh đẹp kinh ngạc, bước đến sờ trán Lý Thu Linh, vô cùng nghi hoặc.
Đây đâu có giống tính cách ngang ngược của bà ta!
“Đi ra, đi ra, mẹ đang nói chuyện với Tiểu Phàm mà, không có chuyện của con!”, Lý Thu Linh khó chịu, gạt tay con gái ra, mỉm cười nói với Sở Phàm.
“Tiểu Phàm à, con bé Mộc Thanh này được nuông chiều từ nhỏ, tính tình tiểu thư, về sau nó có chỗ nào không phải thì cháu rộng lượng chút nhé, bác sẽ giúp cháu nói nó”.
Sở Phàm cười nhạt, Vân Mộc Thanh trừng mắt, nghi ngờ: sao cứ cảm thấy, ý của mẹ cứ như là mình và Sở Phàm đã là vợ chồng rồi vậy.
“Nhưng Mộc Thanh nhà chúng ta cũng có nhiều ưu điểm lắm, hiền lành dịu dàng, xinh đẹp rộng lượng, chắc chắn sẽ là vợ hiền dâu thảo…”, Lý Thu Linh tỏ vẻ thần bí nói: “Hơn nữa thầy xem mệnh từng nói với bác, con bé này có số vượng phu, có thể sinh mười tám cậu con trai, giúp nhà họ Sở con cháu đầy đàn…”
Sở Phàm: “...”
“Mẹ!”, Vân Mộc Thanh xấu hổ không thôi, khuôn mặt xinh đẹp nóng bừng, tức đến giậm chân, vội vàng kéo Lý Thu Linh ra: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, linh ta linh tinh, thật mất mặt”.
“Có gì mà mất mặt? Nối dõi tông đường là chuyện tốt”, Lý Thu Linh phàn nàn, sau đó vẻ mặt ân cần nói: “Tiểu Phàm à, sau này hai đứa bận thì cứ dẫn Đan Đan qua chỗ bác, bác giúp hai đứa chăm nó, lâu lắm không gặp con bé rồi, bác nhớ nó lắm”.
Bà ta vẫn không quên nghiêm mặt răn dạy Vân Mộc Thanh: “Tuổi còn trẻ thì nhanh sinh thêm mấy đứa đi, mẹ và bố con còn giúp con chăm nom được, Tiểu Phàm bận như vậy, con không biết chủ động à?”
Vân Mộc Thanh càng thêm thẹn thùng, xấu hổ, mặt nóng bừng, thỉnh thoảng liếc qua Sở Phàm, tim đập thình thịch hết như một chú nai nhỏ đang chạy loạn.
Tùy ý nói chuyện một lát, lúc này bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập, khó xử. Lý Thu Linh mấy lần mở miệng nhưng lại ngập ngừng, bối rối.
“Bác gái, lần này bác đến đây là vì chuyện của nhà họ Vân phải không?”, sở Phàm bĩnh tĩnh lên tiếng, nhìn thấu tất cả: “Là Vân Thường Thanh bảo bác đến thuyết phục cháu à?”
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Mộc Thanh khẽ động, cũng hiểu hóa ra mẹ đến là để làm người hòa giải, lúc này cô lạnh lùng quay đi, không thèm để ý đến bà ta nữa.
“Đúng, đúng vậy.”, Lý Thu Linh bỗng cảm thấy áp lực như núi, ánh mắt né tránh, nói nhỏ: “Tiểu Phàm, mấy người nhà họ Vân đều biết sai rồi, bọn họ cũng phải trả giá”.
“Bọn họ đặc biệt nhờ bác đến xin lỗi cháu, toàn bộ chuyện này đều là lỗi của nhà họ Vân, mong cháu giơ cao đánh khẽ, chừa cho nhà họ Vân một con đường sống”.
“Biết sai rồi?”, Sở Phàm khẽ cười: “Biết sai rồi, vậy sao Vân Thường Thanh không tự mình đến xin lỗi mà chỉ để bác đại diện đến đây? Xem ra, cụ ta không có thành ý, hoặc là, cụ ta cũng chịu thừa nhận mình sai”.
“Cái này, nếu không thì bác đi mời cụ ấy lên…”, Lý Thu Linh ngập ngừng, bối rối nói.
“Không cần phiền phức vậy, tôi tự mình đến, khụ khụ….”
Đúng lúc này, Vân Thường Thanh ngồi xe lăn được người khác đẩy tới văn phòng.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà Vân Thường Thanh đã sút mất gần mười cân, mặt mũi hốc hác, tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, hơi thở yếu ớt như một cụ già sắp gần đất xa trời.
So với gương mặt tức giận đỏ bừng, đầy tinh thần trước đó thì đúng là khác nhau một trời một vực!
Vân Thường Thanh kính cẩn cúi chào Sở Phàm, sau đó lại nhìn Vân Mộc Thanh với vẻ mặt lạnh ngắt.
“Mộc Thanh à, tất cả đều là lỗi của ông nội, ông đã sai ngay từ đầu rồi, không nên đuổi cháu ra khỏi gia tộc, không nên ép cháu phải gả cho Lý Tử Duy, càng không nên cưỡng ép cháu giao lại chức tổng giám đốc của cháu, khiến cháu mất mặt ở cuộc họp gia tộc” .
Vẻ mặt Vân Thường Thanh đầy hối hận và tự trách: “Nhà họ Vân rơi vào bước đường này là do một tay ông gây ra, là tội lỗi của ông. Mộc Thanh, cháu có thể tha thứ cho ông không?”
Cụ ta cũng biết, sở dĩ sở Phàm đối xử với nhà họ Vân như vậy là vì muốn đòi lại công bằng và xả giận cho người phụ nữ của mình.
Chỉ cần Vân Mộc Thanh mềm lòng buông tha thì nhân vật lớn như Sở Phàm đương nhiên sẽ không làm khó một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Vân bọn họ.
Vì vậy ngay khi lên đây, Vân Thường Thanh đã nhắm thẳng vào gốc rễ vấn đề mà xuống tay.