Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 200: Ai ép cô, tôi giết người đó

“Đúng vậy, quy mô này, khí thế này, dù là nhà tổ nhà họ Đường cũng kém hơn ba phần…”

Mắt Vương Tú cũng sáng lên, nhìn đình đài lầu các, ao cá vàng và sân golf trong vườn sau, đầy vẻ hâm mộ: “Căn biệt thự này giá không thấp nhỉ”.

“Không nhiều lắm, chỉ năm trăm triệu mà thôi!”

Sở Phàm còn chưa kịp nói, Vân Mộc Văn ở bên cạnh đã tiếp lời, cô ấy mặt dày khoác tay lên tay Sở Phàm, nở nụ cười vô cùng thân thiết: “Em vừa đến Giang Lăng, vì để chào mừng em, ngày hôm sau anh rể đã mua căn biệt thự này làm quà cho em đấy”.

Sở Phàm không vui trừng mắt, ghét bỏ đẩy cô ấy ra.

Biệt thự Hải Đường Uyển này là mua tặng cho vợ con mình, liên quan gì đến con bé? Con bé chỉ là một con nhóc mặt dày đi ăn ké uống ké mà thôi.

Đúng là rất biết cách dát vàng lên mặt mình.

“Là vậy sao, cậu Sở đúng là một người đàn ông tốt bụng”.

Hai mắt Vương Tú toả sáng, cảm thấy vô cùng hâm mộ, cô ta tức giận trừng Đường Phùng ở bên cạnh một cái, so sánh với Sở Phàm, ông chồng chỉ biết tăng ca làm việc của mình thật đúng là cặn bã.

Hoàn toàn không có cửa để so sánh!

Đường Phùng ho khan mấy tiếng, vờ cầm tách trà lên uống, giấu đi nét xấu hổ trên mặt.

Sau đó, mọi người lại vui vẻ tán gẫu về những chuyện thú vị trong trại đông lần này, hai đứa nhỏ Đan Đan và Tiểu Hổ kể lại vô cùng sinh động, khiến người lớn không ngừng bật cười.

Đan Đan còn cười tươi lấy một cái vòng hoa ra, đội lên cho Vương Tú, nói với giọng non nớt: “Cô ơi, vòng hoa này là Đan Đan tự tay làm cho cô đó, tổng cộng có hai cái, một cái tặng mẹ, một cái tặng cô”.

Vương Tú rất thích, ôm lấy Đan Đan hôn mấy cái, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt: “Đứa nhỏ Đan Đan này đúng là quá đáng yêu, quá tri kỷ, cô cảm ơn cháu”.

Cô ta cảm thán một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đúng là sinh con gái tốt hơn, không giống thằng nhóc chết tiệt này, ngoài gây chuyện thì chỉ biết chọc tức tôi”.

Cô ta vẫn chưa hả giận đạp Tiểu Hổ mấy cước, khiến cậu bé tỏ vẻ uất ức, con chỉ đứng đó, có trêu vào ai đâu chứ?

Người xung quanh cười rộ lên, Vương Tú đột nhiên đảo mắt, vui vẻ nói: “Mộc Thanh, không bằng hai nhà chúng ta kết thân đi, tôi nhận con gái nuôi, cô nhận con trai nuôi, như vậy tốt biết bao”.

Vân Mộc Thanh trợn tròn mắt, hơi ngạc nhiên, nhà họ Đường ở Giang Lăng chính là nhà giàu nhất có của cải chục tỷ, gia tộc giàu có như thế lại muốn kết thân với cô?

 

Mà lời nói tiếp theo của Đường Phùng càng khiến cô cảm thấy trời đất quay cuồng, không tìm thấy phương hướng.

“Không được càn quấy, cậu Sở có thân phận gì chứ, nhà họ Đường chúng ta không trèo cao nổi”, Đường Phùng quát vợ mình càng khiến Vân Mộc Thanh ngây người…

Nhà họ Đường không trèo cao nổi với bọn họ? Cái này…

“Không, không cần để ý nhiều như vậy, tôi cũng rất thích cậu bé Tiểu Hổ này”, Vân Mộc Thanh liên tục xua tay nói.

Sở Phàm cười cười: “Tôi không có ý kiến”.

Anh rất có thiện cảm với hai vợ chồng Đường Phùng, hơn nữa dù sao nhà họ Đường cũng là nhà giàu nhất Giang Lăng, có thể cho Đan Đan thêm một phần bối cảnh để bảo đảm, anh cũng thấy vui mừng.

“Vậy cứ quyết định như thế nhé, con gái ngoan của mẹ!”, Vương Tú vô cùng vui vẻ, ôm lấy Đan Đan hôn một cái, cô nhóc được Sở Phàm ra hiệu cũng ngọt ngào hôn mẹ nuôi, khiến Vương Tú vui đến mức không biết phải làm sao, vội vàng lật tìm túi xách đắt tiền của mình, tìm một đống trang sức quý báu coi như lễ vật tặng cho Đan Đan, chỉ hận không thể viết chi phiếu ngay tại chỗ.

Đường Phùng cũng vô cùng kích động, có thể móc nối quan hệ với Sở Phàm sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của nhà họ Đường bọn họ…

Anh ta vội vàng gọi Tiểu Hổ lại, nghiêm túc nói: “Tiểu Hổ, bắt đầu từ hôm nay, nhà chúng ta và nhà chú Sở Phàm của con chính là một, con phải bảo vệ tốt cho em Đan Đan, gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, biết chưa?”

“Vâng, con biết rồi ạ”, hai mắt Tiểu Hổ sáng lên.

Vương Tú cười tươi rói: “Mau chào đi con”,

Tiểu Hổ cười vui vẻ, vội vàng cúi đầu với Sở Phàm: “Con rể chào bố vợ, mẹ vợ…”

Sở Phàm: “…”

Đường Phùng: “…”

Những người khác xung quanh: “…”



“Sao mọi người lại nhìn con với ánh mắt đó? Chú, không phải chú quyết định gả chị Đan Đan cho cháu, đính hôn từ nhỏ cho tụi cháu rồi sao?”, Tiểu Hổ khó hiểu hỏi.

Không cần phải nghi ngờ, chào đón cậu bé chính là một trận đòn song kiếp hợp bích của vợ chồng Đường Phùng Vương Tú, đánh mông của thằng nhóc chết tiệt này suýt nở hoa, tuổi còn nhỏ mà toàn nghĩ mấy thứ linh tinh, thiếu đòn!

Cuối cùng Tiểu Hổ mới lau nước mắt, cực kỳ không muốn gọi một tiếng “bố nuôi mẹ nuôi”.

Cả nhà Đường Phùng ở lại hơn hai tiếng, sắc trời đã tối muộn, bèn tạm biệt.

Sở Phàm ra ngoài tiễn, trước khi đi, Đường Phùng đột nhiên im lặng suy nghĩ một lát, tâm trạng hơi phức tạp nói: “Cậu Sở, sau này nếu có thời gian thì đi xem con bé Miên Miên kia một chút…”

Sở Phàm sửng sốt, không khỏi nhớ tới người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp Đường Miên Miên kia và cái hôn vừa ngượng ngùng vừa bá đạo lúc tạm biệt mấy ngày trước.

Đến nay, dường như trên môi vẫn còn vương cảm xúc ngọt ngào ấm áp đó…

“Cô ấy có ổn không?”

“Không ổn, không ổn chút nào, đám khốn của nhà họ Phương càng ngày càng ép, bây giờ tên chết tiệt kia đã tới bức hôn, ở lại nhà họ Đường của chúng tôi mấy ngày rồi, cứ muốn Miên Miên phải gả qua đó trong vòng ba ngày.

Đường Phùng đang do dự xem nên nói thế nào, Vương Tú tính cách chính trực lại rất tức giận nói thẳng: “Như thế không phải đang ức hiếp người khác sao, đúng là khốn kiếp”.

Đường Phùng trừng vợ mình một cái, lúc này cô ta mới thấy mình nói sai, vội cúi đầu nhìn khắp nơi…

Sở Phàm hít một hơi thật sâu đưa mắt nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ gì, sau một lúc lâu, anh nặng nề hỏi: “Cô ấy muốn gả không?”

Đường Phùng và Vương Tú im lặng, thở dài bất đắc dĩ…



Lúc này im lặng là tốt nhất.

“Tôi hiểu rồi”, Sở Phàm hờ hững nói một câu: “Ngày mai, tôi sẽ tự mình đến nhà họ Đường một chuyến”.

Đường Phùng lập tức vui vẻ, anh ta hiểu Sở Phàm muốn tự mình ra mặt làm chỗ dựa cho em gái mình.

Cụ nhà từng nói, có Sở Phàm, nhà họ Phương chẳng là cái thá gì cả!

“Được, được, tôi sẽ chuyển lời cho Miên Miên, chúng tôi đợi cậu”, trong lòng Đường Phùng như vừa buông xuống tảng đá nghìn cân, bước lên xe, tạm biệt rồi rời đi.

Sở Phàm nhìn chiếc xe ngày càng đi xa, lại nhìn về chân trời xa xa, dường như xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Đường Miên Miên, anh thầm nghĩ…

‘Tôi từng đảm bảo rằng từ nay về sau, sẽ không còn bất cứ một ai có thể uy hiếp được cô, ép cô làm chuyện cô không muốn nữa’.

‘Ai ép cô, tôi giết người đó!’

Sở Phàm vặn vai, bình tĩnh nói: “Đã lâu không hoạt động gân cốt, hơi gỉ sét rồi, nhà họ Phương của Giang Bắc, vậy cứ bắt đầu từ các người đi…”

Gió đêm thổi quét tạo thành sát khí lạnh thấu xương.

Anh ung dung gọi điện thoại, hờ hững nói: “La Cường, ngày mai theo anh đến một chỗ”.

“Vâng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK