Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 112: Kẻ thù

Anh ở lại trong nhà họ Chu một đêm, thói quen trong nhiều năm liền khiến cho Sở Phàm dậy từ rất sớm. Anh chạy bộ vòng quanh thôn Hạnh Hoa, đi quyền, lặng lẽ nhìn thôn nhỏ chứa đầy ắp ký ức tuyệt đẹp thời thơ ấu này, cẩn thận cảm nhận sự trưởng thành của nó, thay đổi của nó.

Mười năm ròng, vật đổi sao dời, tất cả đều thay đổi một cách nhanh chóng.

Chỉ có duy nhất một điều không thay đổi, đó chính là tình cảm nồng nàn vợ chồng Chu Long dành cho mình, kể từ lúc ban đầu, bọn họ đã đối xử với đứa con nuôi là mình như con ruột.

“Bố mẹ, bây giờ con trai của hai người đã về rồi, cũng đã lớn khôn rồi. Ơn nuôi nấng hai mươi mấy năm nay, con sẽ trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần, hiếu thảo với hai người”.

Sở Phàm âm thầm ra quyết định, lúc trở về nhà sau khi tập luyện xong, hai vợ chồng Chu Long đã ra ruộng rồi, hai vợ chồng họ bận rộn suốt cả cuộc đời, không chịu nổi rảnh rỗi, cho dù bây giờ không cần phải lo cơm ăn áo mặc, đã giàu có vinh quang thì bản chất thuần hậu chất phác cần cù lao động vẫn không thay đổi.

“Anh, ăn cơm đi”.

Mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra từ dưới nhà bếp, Chu Dĩnh bưng hai tô mì ra, đưa cho Sở Phàm rồi nói: “Anh, dưới quê ẩm ướt nhiều muỗi lắm, tối qua anh ngủ có quen không?”

Sở Phàm ăn một đũa mì to, anh cười nhẹ: “Em ăn nói kiểu gì đấy, ở trong nhà mình thì sao ngủ không quen cho được? Tối qua là buổi tối anh ngủ ngon nhất trong mười năm nay”.

Lúc nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, lắng nghe tiếng dế kêu rả rích bên ngoài khung cửa sổ, Sở Phàm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tựa như đã quay trở lại thời ấu thơ vô ưu vô lo.

Chu Dĩnh le lưỡi, cô ta vui vẻ nói đùa: “Chưa chắc đâu à, bây giờ anh là tướng quân cao cao tại thượng rồi, gia đình nghèo nàn của em làm sao chứa nổi pho tượng lớn giống anh?”

“Cho dù anh có làm Hoàng thượng thì cũng là anh của em”.

Sở Phàm quẹt mũi Chu Dĩnh, anh nói khẽ: “Mau ăn đi, ăn xong rồi anh dẫn em sang nhà anh chơi cho biết, rồi giúp em tìm một công việc”.

“Nếu em đã cắt đứt với Tôn Minh Hưng thì phải cắt đứt triệt để, từ chức ở công ty nhà họ Tôn, em gái của Sở Phàm anh không cần người khác nuôi”.

Chu Dĩnh nhanh chóng ăn hết tô mì, cô ta cúi đầu, đôi mắt rơm rớm nước, vừa cảm động lại vừa hạnh phúc.

Cô ta gật đầu thật mạnh: “Vâng, em nghe theo anh hết!”

“Con bé ngốc”, Sở Phàm nở nụ cười dịu dàng.

Sau khi dùng bữa xong, Sở Phàm đưa quân phục tướng quân cho La Cường, anh thay bộ đồ thể thao bình thường rồi dẫn Chu Dĩnh ra ngoài.

Đến công ty nhà họ Tôn làm thủ tục từ chức trước, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Tôn Minh Hưng, rồi sau đó, anh đưa Chu Dĩnh đến biệt thự núi Hải Đường.

“Anh, chúng ta đến đây làm gì?”

Sau khi xuống xe, Chu Dĩnh nhìn những căn biệt thự xa hoa trên núi Hải Đường, phong cảnh đẹp đẽ giống như tiên cảnh giữa chốn nhân gian, ánh mắt cô ta toát ra vẻ ngạc nhiên và ngờ vực.

Đây là khu biệt thự núi Hải Đường, khu nhà giàu xa hoa nhất ở Giang Lăng, đến những căn biệt thự rẻ nhất dưới chân núi cũng đã đáng giá mười triệu tệ.

Đến nằm mơ Chu Dĩnh cũng không dám mơ tới nơi này.

Cô ta kéo góc áo Sở Phàm, vừa hoang mang vừa tự ti, giọng nói rất nhỏ: “Anh, hay là chúng ta mau đi đi, em thấy hình như bảo vệ đang nhìn chúng ta kìa…”

Sở Phàm bật cười, anh thoải mái cất bước: “Cô bé ngốc, nhà anh ở đây, em kêu anh đi thì chúng ta đi đâu đây?”

“Anh, nhà anh ở đây à?”, Chu Dĩnh hé môi, gương mặt cô ta toát ra vẻ kinh ngạc và bất ngờ.

“Trên đỉnh núi, biệt thự Hải Đường Uyển”, Sở Phàm chỉ tay lên đỉnh núi Hải Đường lấp ló giữa làn mây trắng, anh cười khẽ, búng đầu Chu Dĩnh: “Nhóc con, không phải em nằm mơ chưa tỉnh đó chứ, chiếc váy cưới mà anh tặng cho em là Nữ Thần Ánh Trăng đáng giá ba trăm triệu, anh mua được biệt thự ở đây không phải là chuyện bình thường sao”.

Đến bây giờ Chu Dĩnh mới vò đầu, cô ta le lưỡi.

Con gái xuất thân trong nhà nghèo khổ vốn mang tâm lý tự ti, cho dù đột nhiên trở nên giàu sang phú quý thì trong tiềm thức, cô ta vẫn nghĩ rằng mình không xứng, cần phải có thời gian mới thích ứng được.

“Suýt tí đã quên mất, bây giờ anh của em là đại tướng quân có một không hai, ha ha!”, Chu Dĩnh khoác cánh tay anh một cách thân mật, gương mặt toát ra vẻ kiêu ngạo và tự hào.

Sở Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ, anh đưa Chu Dĩnh đi lên núi, vừa đi vừa giới thiệu môi trường, cảnh đẹp ở nơi này cho cô ta, khiến cho đôi mắt Chu Dĩnh sáng lấp lánh, trông có vẻ rất thích thú.

“Sở Phàm? Cậu có phải là Sở Phàm của nhà họ Chu trong thôn Hạnh Hoa không!”

Vào lúc này, đột nhiên có một người mặc đồng phục bảo vệ nhưng lại lòe loẹt đỏm dáng, trông có vẻ thông minh gian xảo gọi anh lại, gã chạy đến bên cạnh anh, nhìn Sở Phàm và Chu Dĩnh với vẻ ngạc nhiên.

“Cô là Chu Dĩnh à? Đúng là hai người thật sao, ha ha, đã mười năm rồi, cậu cường tráng hơn nhiều nhỉ”, gã cười ha ha, gã lặng lẽ nhìn bộ quần áo chưa đến hai trăm tệ và đồng hồ vỉa hè trên người Sở Phàm với đôi mắt xếch, nụ cười kiêu ngạo đầy vẻ khinh thường nở rộ trên gương mặt gã.

Mười năm rồi, sống như thế này, đúng là chẳng nên cơm cháo gì cả!

Người đàn ông ấy muốn vươn tay vỗ vai Sở Phàm, anh chỉ nhẹ nhàng xoay người, để gã hụt tay.

“Anh là?”, Sở Phàm nhìn gương mặt có vẻ khó chịu của người đàn ông ấy, anh cất tiếng hỏi.

“Tôi, tôi là Vương Nhị Trượng, chúng ta là bạn từ lúc nhỏ, là hàng xóm đó!” nhân viên bảo vệ nhíu mày, gã la lớn: “Cậu quên rồi sao, mười năm trước, chúng ta đã cùng nhau đi tòng quân kia mà”.

“Chúng ta là bạn từ lúc nhỏ và cũng là chiến hữu, mình là bạn bè vào sinh ra tử đấy!”

Sở Phàm ngẫm nghĩ một lúc, anh sực nhớ ra gã là ai, bèn nở nụ cười khinh thường.

Vương Nhị Trượng, đúng là có người như thế, ban đầu gã cùng mình báo danh tòng quân, nhưng cái tên này lại quá yếu ớt, hơn nữa tính tình vừa không nghiêm túc vừa gian xảo, không gượng hết nổi thời kỳ ba tháng tân binh mà bỏ trốn, bị quân đội đá đi rồi.

Bạn từ lúc nhỏ? Miễn cưỡng được xem là thế. Chiến hữu? Gã vĩnh viễn cũng không xứng với xưng hô này.

Nhưng xem ra bây giờ gã sống cũng không tệ.

Anh liếc nhìn bảng đội trưởng bảo vệ gắn trên đồng phục của Vương Nhị Trượng.

Phải biết rằng, khu biệt thự núi Hải Đường là khu biệt thự sang trọng nhất của Giang Lăng, hơn nữa phúc lợi và đãi ngộ lương bổng của công ty dịch vụ cũng cao nhất, người bảo vệ bình thường nhất cũng có lương hai ba ngàn một tháng.

Chứ đừng nói đến đội trưởng bảo vệ thuộc giai cấp lãnh đạo, quản lý hơn hai mươi người, ít nhất lương một năm của Vương Nhị Trượng phải đến một triệu tệ, cũng thuộc giai cấp lãnh đạo trong thành phố rồi.



Chu Dĩnh cũng nhận ra gã, cô ta vui vẻ chào hỏi: “Anh Trượng Tử, anh là anh Trượng Tử”.

“Ha ha, nhớ ra rồi à? Sở Phàm này, sao mà bao nhiêu năm rồi, tài năng của cậu chẳng được bao nhiêu mà tính tình lại nóng nảy thế, đến anh em chiến hữu cũng quên luôn rồi à”.

“Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế gì cả, sau này cậu làm sao sống được trong xã hội đây”.

Lời nói của Vương Nhị Trượng đong đầy ẩn ý, gã làm ra vẻ mình là người trừng trải để lên mặt dạy đời.

Gã đắc ý đưa cho anh điếu thuốc, cố ý hất cánh tay, để lộ chiếc đồng hồ Rolex một trăm mấy chục tệ rồi khoe khoang:

"Thuốc lá Trung Hoa, chưa hút bao giờ chứ gì, nào, đừng khách sáo, chỗ tôi còn đủ”.

Sở Phàm chắp tay sau lưng, anh không hề cử động, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn gã:

“Cậu nhớ sai rồi, tôi không có chiến hữu nào là lính đào ngũ cả”.

Bàn tay đưa điếu thuốc lá của Vương Nhị Trượng khựng lại giữa không trung, gương mặt đắc ý khoe khoang của gã lập tức trở nên tím tái, vô cùng lúng túng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK